Chương 3: Tang Đông đột kích

Lần này không hiểu sao Tang Đông lại đột nhiên muốn gây rắc rối trước, vừa hay lại cho Thẩm Đống một cơ hội.

A Hoa có chút lo lắng nói: “Đống ca, chuyện này có phải sẽ gây ra một cuộc chiến tổng lực giữa Đông Tinh và chúng ta không?”

Thẩm Đống vô vỗ vai hắn ta, cười nói: “Đây không phải việc ngươi cần lo lắng, nếu Tang Đông thật sự tới đây, điều đó có nghĩa là nội bộ của hắn đã có sự trống rỗng rồi. Ngươi không cần phải để ý đến ta, lập tức đưa 100 người anh em đến địa bàn của hắn ta cắm cờ.”

A Hoa kêu lên: “Không được. Đống ca, ngài chỉ có 100 người, mà Tang Đông kia có ít nhất 300 người, sự chênh lệch rất lớn.”

Thẩm Đống bá khí nói: “Tang Đông trong mắt ta chỉ là thứ cặn bá, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần thu xếp việc theo lời ta nói.”

Nửa giờ sau, người của Thẩm Đống đã tập hợp xong.

Sau khi nhận được tin Tang Đông sắp đến, A Hoa lập tức đưa 100 người anh em rời đi.

“Tang Đông, ngươi đây là có ý gì?”Thẩm Đống tay cầm con dao rựa chỉ về phía Tang Đông, lớn tiếng hỏi.

Tang Đông cười chế nhạo: “Ngươi thật sự không thấy sao? Ta tới đây để cắm cờ.”

“Cắm cờ?”

Thẩm Đống hừ một tiếng, nói: “Chỉ từ những tên lưu manh các ngươi cũng muốn đến cướp địa bàn của ta, thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

Tang Đông nói: “Thẩm Đống, ngày trước ngươi chiếm đoạt của Đông Tinh chúng ta ba con phố, hôm nay nếu ngươi tự giao lại cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.”

Thẩm Đống nói: “Tang Đông, bớt nói nhảm, nếu ngươi đã muốn tìm cái chết, ta sẽ tác thành cho ngươi.”

Tang Đông hét lên: “Anh em, chém chết những tên khốn Hồng Hưng này đi.”

“Gϊếŧ chúng đi.”

Hơn 300 tên côn đồ vung dao rựa lao tới.

“Anh em, để Đông Tinh rác rưởi kia biết chúng ta ở Hồng Hưng mạnh mẽ như thế nào.”

Thẩm Đống hét lớn, cầm trong tay một con dao rựa, dẫn đầu lao về phía Tang Đông.

“Gϊếŧ.”

Tuy rằng đàn em của Thẩm Đống ít hơn đối thủ một nửa nhưng vẫn lao về phía trước không sợ chết.

Nhân lực hai bên bắt đầu va chạm, máu thịt văng ra tung tóe.

Với sức mạnh vượt xa người bình thường, Thẩm Đống cầm con dao rựa trong tay vung lên như sét đánh.

“Chém chết hắn.”

Ba người đàn em của Tang Đông muốn lập công, hướng về Thẩm Đống điên cuồng chém.

Thẩm Đống cười chế nhạo, trong nháy mắt bổ ra ba nhát chém.

“Á.”

“Á.”

“Á.”

Theo sau ba tiếng kêu la liên tục, ba đàn em của Tang Đông lần lượt ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hóa ra cánh tay cầm dao của bọn hắn đều đã bị Thẩm Đống chém đứt.

“Chết tiệt, lợi hại quá.”

Bọn lưu manh xung quanh đồng loạt lùi lại như thủy triều.

Nhiều người trong số bọn hắn được Tang Đông thuê với giá hàng trăm đô la, gặp phải một kẻ dũng mãnh như Thẩm Đống, không ai dám bước lên chiến đấu.

“Tang Đông, để cái mạng của ngươi lại.”

Thẩm Đống hét lớn, lao về phía Tang Đông.

Vẻ mặt Tang Đông lập tức biến sắc, lùi lại phía sau hét lên: “Chặn hắn lại.”

Mấy tên liều lĩnh đứng trước mặt Thẩm Đống, hét lên.

“Tất cả đều đi chết cho ta.”

Thẩm Đống vung con dao rựa lên, đánh ngã gục hết những người này.

Bão táp máu tươi ngay lập tức khiến Thẩm Đống nhuộm thành người máu.

Nhìn thấy đại ca của mình một mình mạnh mẽ tới như vậy, khí thế của đàn em trong Hồng Hưng tăng lên, đánh cho đối thủ tan rã.

Sau khi gϊếŧ chết liên tiếp hơn hai mươi tên lưu manh, Thẩm Đống trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Tang Đông.

“Biến xuống địa ngục đi.”

Thẩm Đống vung ra một lực thật mạnh, trực tiếp cắt ngang đầu của Tang Đông.

“Cái quái gì vậy?”

Tang Đông xoay con dao theo chiều ngang, nghiến răng dùng lực đỡ lấy nhát dao.

“Cheng.”

Con dao rựa của Thẩm Đống trực tiếp cắt đứt con dao của Tang Đông, vẫn chưa dừng lại, con dao cắm sâu vào bả vai của hắn ta, gần như là chém đứt.

“Á.”

Tang Đông hét lên một tiếng thảm thiết, ôm bả vai lập tức lui về phía sau.

Con bà nó, từ lúc nào mà Thẩm Đống lại mạnh mẽ đến như vậy?

Vốn dĩ thực lực của hai người là ngang nhau, nhưng sau khi Thẩm Đống có được hệ thống, thể lực đã tốt hơn trước đây vài cấp, Tang Đông còn lâu mới là đối thủ của hắn.

Thẩm Đống bước gấp lên hai bước, đuổi kịp Tang Đông, đặt con dao ngay trên bả vai của hắn.

“Muốn sống hay chết?”Thẩm Đống trầm giọng nói.

Tang Đông vội vàng nói: “Ta muốn sống. Đống ca, xin đừng gϊếŧ ta.”

Thẩm Đống nói: “Bảo người của ngươi mau bỏ hết vũ khí xuống.”

Tang Đông hét lớn: “Mau bỏ hết vũ khí xuống cho ta.”

Những tên lưu manh của Đông Tinh thấy lão đại của mình đã bị tóm, liền thành thực bỏ hết vũ khí xuống đất.

“Ừ!”

“Đống ca vạn tuế.”

Đàn em của Thẩm Đống vỗ tay hoan hô.

Một trăm người gϊếŧ chết ba trăm người, giành được thắng lợi lớn, có được chiến tích như vậy khiến bọn hắn rất phấn khích.

“Tang Đông, ngươi cảm thấy mạng sống của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?”