Còn lại bảy vạn, Thẩm Đống dùng hết cho thân thể.
Như thế, thuộc tính của hắn thay đổi không nhỏ.
Họ tên: Thẩm Đống
Giá trị thiện công: 350
Sức mạnh: 17 (người bình thường 10)
Tốc độ: 17 (người bình thường 10)
Tinh thần: 16 (người bình thường 10)
Kỹ năng: Hình Ý Quyền cấp đại sư, thiện xạ cấp cao, Phá Quân đao pháp cấp cao, điều khiển cấp trung.
…
Thuộc tính từ 16 đến 17 điểm cần 15 ngàn giá trị thiện công, vì thế Thẩm Đống chỉ có thể thăng cấp ba trong bốn thuộc tính.
Sau khi chỉnh sửa hệ thống thiện công, Thẩm Đống bắt đầu kiểm tra thu hoạch.
Những chiếc két sắt như của Quốc Hoa đều là hàng bình thường, Thẩm Đống trực tiếp dùng máy cắt khoét một lỗ lớn trên đó.
Mẹ nó, có nhiều tiền ghê.
Tất cả những gì hắn thấy trong két sắt là những xấp đô la Hồng Kông.
20 vạn một bó.
Thẩm Đống đếm được tổng cộng 122 bó, tổng cộng 2,440 vạn.
Đây hẳn là toàn bộ thu nhập của xưởng ma túy trong gần một tháng qua.
Chó Điên cho biết Quốc Hoa sẽ đi thu nợ vào cuối mỗi tháng.
Hôm nay là ngày 28 tháng 7, Quốc Hoa có lẽ vẫn chưa kịp đến đó.
Cất tiền cẩn thận xong, Thẩm Đống ra ngoài ăn sáng, sau đó lên trên giường đi ngủ.
...
Ngay lúc Thẩm Đống đang nói chuyện với Chu Công*, Quốc Hoa biết được tin tức xưởng sản xuất ma túy của mình bị phá hủy, lập tức đưa người tới.
(Chu Công: thành ngữ trung quốc, mỗi khi đi ngủ là gặp chu công)
Nhìn nhà máy bị cháy rụi không còn một mống, Quốc Hoa lảo đảo suýt ngất đi.
"Ai? Ai làm?”
Tròng mắt của Quốc Hoa muốn phun trào ra lửa.
Có thể nói nhà máy là nền tảng cho sự sống còn của Quốc Hoa.
Lý do quan trọng nhất khiến hắn ta có thể áp chế bốn đường chủ khác trong Tam Hợp Hội chính là chế tạo ma túy, tối đa hóa lợi nhuận một cách tốt nhất.
Mà những người khác, bao gồm người trong tộc Nghê gia, đều cần phải hợp tác với các trùm ma túy nước ngoài.
Nhìn thấy cấp dưới không lên tiếng, Quốc Hoa càng tức giận hơn.
"Làm gì con bà nó ngơ ngác thế? Lập tức đi thăm dò cho ta.”
“Dạ, lão đại.”
Quốc Hoa trút giận một lúc, lúc này mới có thể bình tĩnh lại, sau đó đem những ai có thể biết về nhà máy của hắn ta đều nghĩ đến một lần từ đầu đến cuối.
Chó Điên?
Chẳng lẽ trước khi chết Chó Điên đã nói cho Thẩm Đống biết về nhà máy của hắn?
Quốc Hoa càng nghĩ càng thấy có khả năng xảy ra, hắn sai khiến cấp dưới tài giỏi của mình là Hồ Ly: “Đi kiểm tra xem Thẩm Đống đêm qua ở đâu.”
Hồ Ly gật đầu: “Thuộc hạ lập tức đi”.
Quốc Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Đống, nếu ta thật sự phát hiện ra ngươi làm chuyện này, ta sẽ chặt ngươi thành từng mảnh, vĩnh viễn không thể đầu thai."
Đúng mười giờ, Thẩm Đống nhấc theo một cái rương đen đến quán bar của mình. A Hoa đón hắn, chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên ghế nói: “Đống ca, người này một mực đòi chờ ngươi.”
Thẩm Đống nhìn sang thì thấy chính là Lý Kiệt mà hắn mới chiêu mộ ngày hôm qua.
Lý Kiệt cũng nhìn thấy hắn, lập tức đứng dậy nói: "Đống ca, ta đến rồi."
Thẩm Đống cười nói: “A Kiệt, ngươi ngồi một lát, ta đi họp. Muốn uống gì chỉ cần yêu cầu người phục vụ đem lên.”
Lý Kiệt nói: “Được.”
Đi vào phòng khách lớn của quán bar, tất cả mọi người đều có mặt ngoại trừ sáu người bị thương. “Xin chào, Đống ca.” Mọi người đứng dậy hỏi thăm Thẩm Đống.
Thẩm Đống xua tay nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, không cần như vậy. Tất cả ngồi xuống."
Tuy nói như vậy nhưng mọi người đều đợi Thẩm Đống ngồi xuống, sau đó mới ngồi xuống.
Mở cái rương ra, Thẩm Đống nói: “Ta sẽ không lãng phí thêm lời nào nữa.”
“Đêm qua rất nguy hiểm, nhưng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, còn chiếm được một chiếc két sắt.”
“Ta không phải kiểu người thích ăn một mình, sẽ không để mọi người cực lực làm việc, sau đó một miếng bánh cũng không cho.”
“Ở đây có tổng cộng 760 vạn, mỗi người 30 vạn.”
“Bốn người A Sinh, A Nghĩa, Phi Cơ và tiểu Ân thể hiện xuất sắc, thưởng thêm mỗi người 10 vạn.”
“Sáu huynh đệ bị thương mỗi người phát thêm 40 ngàn phí dinh dưỡng.”
“Dư lại 3 vạn, trưa hôm nay tìm cái khách sạn, mời mọi người bữa cơm ngon.”
“Có ai phản đối không?”
Nghe Thẩm Đống nói xong, tất cả mọi người đều choáng váng.
Ở thời đại này, lương của một công nhân cổ trắng bình thường chỉ có hai hoặc ba nghìn nhân dân tệ.
Ngay cả khi không ăn không uống, họ cũng cần mười năm để tiết kiệm được 30 vạn nhân dân tệ.
Bây giờ Thẩm Đống trực tiếp đưa cho bọn họ 30 vạn, khiến bọn họ không thể tin vào tai của mình.”
Jimmy nuốt nước bọt nói: "Đống ca, ngươi có nói lộn không?"
Thẩm Đống cười nói: "Ta vẫn chưa ngốc đến thế, sở dĩ có nhiều tiền như vậy là vì lần này kiếm được rất nhiều, ta sợ sau này sẽ không có chuyện tốt như vậy. A Hoa, chia tiền rồi tìm người đặt khách sạn.”
A Hoa gật đầu: “Dạ, Đống ca.”