Chương 23: Đạt được thoả thuận

Thẩm Đống nói: "Khiêu da^ʍ và ma túy, ta không bao giờ đυ.ng chạm tới. Còn cờ bạc, không nhất định. Nhưng ta chắc chắn với ngươi rằng, nếu như ta có cờ bạc thì cũng là cờ bạc hợp pháp."

Lý Kiệt gật gật đầu, nói: "Vậy thì không có vấn đề gì nữa. Đống ca, mong ngươi chiếu cố ta nhiều hơn."

Lại dung nạp được một viên Đại tướng, Thẩm Đống cực kỳ vui, nói: "Lời khách khí như vầy, không cần nói đâu. Lý Kiệt, ngươi có chiến hữu nào xuất ngũ không? Chỗ ta đang thiếu ít người."

Lý Kiệt trầm mặc một lát, nói: "Mấy năm nay người xuất ngũ rất nhiều, ngươi cần bao nhiêu người? Ta có thể hỏi giúp ngươi một chút."

Thẩm Đống nói: "Trên năm mươi dưới một trăm người, yêu cầu lá gan to, thân thủ tốt."

"Nếu là bọn họ nguyện ý đến, ta có thể cho mỗi người 2 vạn tiền trợ cấp, tiền lương cơ bản mỗi tháng là ba ngàn. Những giấy tờ liên quan, ta sẽ làm cho bọn họ."

...

Vào giữa những năm 80, một người bình thường có thể trở thành vạn nguyên hộ đã là phi thường lợi hại rồi.

Thẩm Đống đưa ra phí chu cấp là hai vạn, đối với những người có cuộc sống thiếu thốn mà nói là cực kỳ có sức cám dỗ.

Lý Kiệt gật gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi."

Thẩm Đống từ đâu lấy ra hai vạn, đưa cho Lý Kiệt, nói: "Giải quyết một chút tình hình hiện tại, ngày mai hãy đến quán bar Hùng Hào của Đồn Môn tìm ta."

Lý Kiệt không khách khí, lập tức nhận tiền

Hai người uống một chút cà phê, đang lúc chuẩn bị rời đi.

Một đại mỹ nữ dáng người nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm dẫn theo một nhϊếp ảnh gia tiến vào.

Nhìn thấy Lý Kiệt, trên gương mặt của mỹ nữ hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Ngươi chính là người đóng thế của Uy Long, đúng không?"

Khỏi phải nói, đại mỹ nữ này chính là Lạc Tuệ Trinh.

Đoán chừng là nàng ta đã phát hiện ra việc Uy Long dùng thế thân lúc đóng phim, liền đuổi theo đến đây.

Lý Kiệt nhíu mày nói: "Ta là vệ sĩ của Uy Long, không phải người đóng thế."

Lạc Tuệ Trinh đắc ý nói: "Thôi nào, ta từ trong máy ảnh mà thấy được, sau khi rơi xuống đất, Uy Long lẻn vào đám người, thế chỗ ngươi."

Lý Kiệt nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi."

Lạc Tuệ Trinh nói: "Không thể nào. Vị tiên sinh này, ngươi cũng nhìn thấy đúng không?"

Thẩm Đống mặc kệ nàng ta, nói với Lý Kiệt: "Ta đi trước."

Nói xong, Thẩm Đống chuẩn bị rời đi.

Không nghĩ tới Lạc Tuệ Trinh duỗi hai tay ra chắn, ngăn không cho hắn rời đi, nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà."

Thẩm Đống thản nhiên nói: "Vậy hiện tại ta sẽ trả lời ngươi, cái gì ta cũng không nhìn thấy."

Lạc Tuệ Trinh nói: "Không thể nào. Anh ta vừa từ trong đám đông bước ra, ngươi liền kéo anh ta đến quán cà phê rồi, làm sao có thể không nhìn thấy được chứ?"

Thẩm Đống nói: "Có thể là mắt ta không tốt đi. Tiểu thư, làm phiền tránh ra một chút."

Lạc Tuệ Trinh tức giận nói: "Ngươi bảo ai là tiểu thư."

Thẩm Đống thở dài một hơi, đột nhiên giơ hai ngón tay, chọt vào hai mắt của Lạc Tuệ Trinh.

"A."

Lạc Tuệ Trinh hét lên một tiếng, nhanh tay che lấy hai mắt của mình.

Thừa dịp này, Thẩm Đống như một cơn gió, lách qua bên người nàng ta, sải bước đi ra cửa.

Lạc Tuệ Trinh hét lớn: "Ra tay với một nữ nhân tay trói gà không chặt, ngươi còn là đàn ông sao?"

Lý Kiệt bình tĩnh nói: "Ngươi buông cửa ra đi, người đã đi mất bóng rồi."

Lạc Tuệ Trinh buông cửa ra, quả nhiên không nhìn thấy Thẩm Đống đâu nữa.

"Hắn là ai? Ta nhất định sẽ đem tên khốn thiếu phong độ này lên TV, cho tất cả mọi người đều biết đến hắn.” Lạc Tuệ Trinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Kiệt liếc nàng ta một cái, không nói gì, lách qua người nàng ta mà bỏ đi.

"Này, ngươi đừng đi, ta còn câu hỏi muốn hỏi ngươi mà."

Lạc Tuệ Trinh vội vàng đuổi theo.

....

Tối hôm đó, Quốc Hoa đang trên đường báo tin, phải xử lý tên Thẩm Đống này.

Một hòn đá dấy động cả ngàn sóng.

Nếu như nói trước kia Thẩm Đống gϊếŧ Tang Đông và Chó Điên, khiến hắn trở nên nổi tiếng, nhưng mà hiện tại sau khi sau khi Quốc Hoa làm ầm ĩ một trận, ngay lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm.

Thủ Lĩnh Hồng Hưng Tưởng Thiên Sinh gọi một cuộc điện thoại cho Nghê Vĩnh Hiếu.

Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Tưởng Thiên Sinh, Thẩm Đống đã gϊếŧ tên Chó Điên rồi, thật không cho Tam Hợp Hội chúng ta mặt mũi. Khiến cho lão đại của Chó Điên làm đến nước này, cũng không sai."

Tưởng Thiên Sinh nói: "Nghê tiên sinh, ngươi đừng quên, nguyên nhân gây ra vụ việc này là do tên Chó Điên phái người đến chỗ của a Đống bán bột trắng.

Nghê Vĩnh Hiếu trầm mặc nói: "Cho dù Chó Điên làm sai, cũng không đáng chết."

Tưởng Thiên Sinh hỏi: "Ý của Nghê tiên sinh là chúng ta phải đánh nhau một trận sao?"

Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Trừ phi Thẩm Đống chịu quỳ xuống nhận lỗi, đồng thời bồi thường hai mươi triệu cho tổn thất của Quốc Hoa, mọi chuyện mới kết thúc được."