Thẩm Đống nói: “Ta không có nói quá đâu. Người xưa có câu, Nhất Tiếu Khuynh Thành, Tái Tiếu Khuynh Quốc, phải nói đến chính là Lý tiểu thư."
Gương mặt của Lý Hân Hân càng đỏ hơn, nói: “Nào có tốt như ngài nói."
Lý Bà Bà nhìn hai người, chòng ghẹo nói: "A Đống, ngài có phải là thích Hân Hân nhà ta rồi không a?"
Thẩm Đống trả lời dứt khoát: "Phải."
Lý Bà Bà nói: "Ta nói cho ngài biết, đàn ông muốn theo đuổi Hân Hân kéo dài từ Đồn Môn đến Tiêm Sa Chủy đấy, ngài cần phải cố gắng."
Lý Hân Hân hắng giọng nói: "Cô cô, người nói cái gì thế."
Lý Bà Bà cười ha ha, liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Đống, bảo: "Ta đi vào bếp xem, trưa nay chúng ta ở đây ăn cơm, thế nào hả?"
Thẩm Đống nói: "Được."
Lý Hân Hân cũng gật gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài có bốn người đàn ông chạy vào.
"Đây là viện phúc lợi Tinh Tinh phải không?"
Lý Bà Bà nói: "Đúng vậy, mấy người có việc gì không?"
Người đàn ông nói: "Chúng tôi giao tủ lạnh tới."
Lý Bà Bà sửng sốt nói: "Ta không có đặt..."
"Lý Bà Bà."
Cắt ngang lời bà, Thẩm Đống nói: "Đây là ta đặt mua cho viện phúc lợi của chúng ta, sau này có thể dùng để chứa đồ."
Lý Bà Bà nói: "Tủ lạnh không có rẻ gì. A Đống, cậu vẫn là nên đem về nhà mình dùng đi."
Thẩm Đống cười nói: "Nhìn xem một đại phú hào như ta làm sao lại không có tủ lạnh được? Bà Bà, nhận lấy đi, tất cả đều là vì bọn trẻ."
Vành mắt của Lý Bà Bà ửng đỏ, bảo: "A Đống, cảm ơn cậu."
Thẩm Đống vội vàng đáp: "Bà ngàn vạn lần đừng khóc, cái gì ta cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất việc này."
Lý Bà Bà ngay lập tức bị hắn làm cho buồn cười.
Ánh mắt Lý Hân Hân nhìn về phía Thẩm Đống hoàn toàn không giống trước nữa, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lý Bà Bà bảo bốn người đàn ông mang tủ lạnh vào trong nhà bếp, rồi nấu món mà hai vị sư phó cực thích.
Bọn họ sớm đã muốn có một cái tủ lạnh, tiếc là không có tiền mua.
Lý Hân Hân hiếu kì hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngài làm gì thế?” Ta thấy ngài dường như rất có tiền nha."
Thẩm Đống nhún nhún vai, nói: "Không cần phải gọi ta là Thẩm tiên sinh. Tuổi của cô hẳn là không lớn hơn ta, gọi ta là Đống ca đi, các tiểu đệ của ta đều gọi như vậy."
"Tiểu đệ."
Lý Hân Hân kinh hô: "Ngài là lão đại xã hội đen sao?"
Thẩm Đống dang hai tay ra, cười nói: "Không giống sao?"
Lý Hân Hân nói: "Ta cảm thấy ngài giống thầy giáo hơn."
Thẩm Đống cười lớn, bảo: "Xem ra khả năng quan sát của cô thật không ra làm sao cả."
Lý Hân Hân nói: "Ngài đã là lão đại xã hội đen, vậy tại sao lại vì viện phúc lợi mà làm nhiều việc như thế?"
Thẩm Đống hỏi: "Lão đại xã hội đen cứ nhất định phải là kẻ xấu sao? Không thể làm việc tốt được à?"
Lý Hân Hân nói: "Nhưng ta nghe nói những băng đảng xã hội đen đó ngoài việc chém gϊếŧ, bắt nạt người ra thì không làm việc gì tốt cả."
Thẩm Đống nói: "Sai rồi, bất luận trong một đoàn thể nào cũng đều có người tốt và người xấu, xã hội đen là như thế này, cảnh sát là như thế này, giáo viên các cô cũng đều là như vậy."
Lý Hân Hân nói: "Đúng vậy. Thẩm ca, có thể kể một số chuyện xưa của ngài không? Ta thật sự rất có hứng thú."
Thẩm Đống nói: "Cô nói xem có biết hay không việc một nữ nhân nảy sinh sự hiếu kì đối với một nam nhân là bắt đầu đưa mình vào chỗ hiểm đấy."
Lý Hân Hân nói: "Ngài không phải là nói thích ta sao? Nếu ta rơi vào chỗ hiểm rồi, đối với ngài không phải là chuyện tốt sao?"
Thẩm Đống nói: "Điều này cũng đúng."
Ở trong phim, Lý Hân Hân cực kỳ chán ghét việc gặp vấn đề.
Thẩm Đống cũng biết rõ điểm này một chút, nhưng hắn cũng không có lấp liếʍ.
"Hân Hân, cô có biết không? Ta đang luôn cố gắng kinh doanh hợp pháp."
"Nhưng mà đã vào giang hồ, phải chung thân với giang hồ, ta muốn lui đều là lui không được."
"Sở dĩ ta phải làm việc tốt, chẳng qua là cầu một cái tâm an mà thôi."
Nói tới đây, ánh mắt Thẩm Đống hiện lên một tia thê lương.
Lý Hân Hân nói: "Đống ca, ngài có thể đi được tới ngày hôm nay, thật là không dễ dàng gì."
Thẩm Đống cười ha hả nói: "Còn sống là tốt rồi. Hiện tại ta có mấy trăm tiểu đệ, quản lý mấy chục cái quán bar, ktv, giỏi miễn bàn."
"Duy chỉ thiếu một người bạn gái, thế nào? Cân nhắc đến ta đi chứ!"
Lý Hân Hân mặt ửng đỏ, nói: "Ta không nói chuyện với ngài nữa, ngài xấu xa quá đi."
Thẩm Đống dương dương đắc ý nói: "Nam nhân không tồi, nữ nhân không yêu."
Lý Hân Hân vừa nghe, liền cười rạng rỡ.
Ở lại viện phúc lợi ăn một bữa cơm, Thẩm Đống tiếp tục đưa Lý Hân Hân đi xem phim, dạo phố.
Mãi cho đến 9 giờ tối, Thẩm Đống lúc này mới đưa Lý Hân Hân về ký túc xá ở trường học.
Khi đó, hai người đã có thể nắm tay nhau.
Khoảng cách trở thành người yêu, chỉ còn một bước xa nữa.