Khủng Long cung kính nói: “Cám ơn Ba thúc, ta nhất định sẽ không để ngài phải mất mặt.”
Sau khi Ba thúc rời đi, Khủng Long vô cùng đắc ý ngồi xuống chỗ của ông.
……….
Hội nghị kết thúc, trong mọi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Đống biểu thị chúc mừng, rồi cùng Thiên Dưỡng Sinh rời đi.
Trên đường trở về, Thiên Dưỡng Sinh không nhịn được, hỏi: “Đống ca, năng lực và công lao của ngài đều vượt xa Khủng Long, tại sao lại không làm lão đại của Đồn Môn?”
Thẩm Đống cười nói: “Ở Đồn Môn có ba phe thế lực, một là Khủng long, hai là ta, ba là Ba thúc.”
“Nếu làm lão đại của Đồn Môn, ta cũng chỉ có được cái danh, còn lợi ích chẳng có bao nhiêu.”
“Nó còn kém xa 2 ngàn vạn và một nhà xưởng may.”
“Hơn nữa, khi muốn làm đai ca băng nhóm, lão đại của Đồn Môn không nhất thiết phải tranh giành.”
Thiên Dưỡng Sinh bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy.”
Thẩm Đống sâu xa nói: “A Sinh, nhớ kỹ, từ nay về sau tiền bạc đứng đầu. Quá khứ chém gϊếŧ nhau đã không còn nữa, tiền bạc mới chính là tiêu chuẩn trong cái xã hội này.”
“Sẽ có một ngày, chúng ta nắm giữ hàng trăm của cải, sẽ không ai gọi chúng ta là những tên lưu manh nữa.”
Thiên Dưỡng Sinh gật gù, không nói gì thêm nữa.
Sau khi tin tức Khủng Long nắm giữ chức lão đại của Đồn Môn, đàn em của Thẩm Đống không khỏi không phục.
Xét về công lao, Khủng Long chỉ thủ thành, Thẩm Đống mới là người mở rộng địa bàn.
So sánh theo đó, vẫn là nên để Thẩm Đống làm lão đại của Đồn Môn.
Đến khi Thẩm Đống tự mình đứng ra giải thích cho đám đàn em của mình, tình thế mới có thể dãn ra đôi chút.
Cốt truyện tương tự như trong phim “Vô Gian Đạo”, sau khi Nghê Khôn chết, Trần Vĩnh Hiệu bước ra.
Vỏn vẹn mấy cuộc điện thoại, đã làm cho bốn vị lão đại đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Sau khi chờ cho mọi chuyện trong Nghê Gia lắng xuống, Thẩm Đống bắt đầu kế hoạch cướp bóc của mình.
“Chào Mary tỷ.”
Trong bốt điện thoại công cộng, Thẩm Đống gọi điện thoại cho vợ của Hàn Sâm, Mary.
Trong phòng làm việc, Mary cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Thẩm Đống nói: “Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.”
Mary nói: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thẩm Đống dứt khoát: “Ta muốn 30 triệu.”
Mary cười lạnh nói; “Ngươi là nghèo đến điên rồi sao? Chạy đến chỗ ta đòi tiền. Có biết ta là ai không vậy?”
Thẩm Đống nói: “Biết. Ngươi là hung thủ gϊếŧ hại Nghê Khôn.”
“Đùng.”
Thẩm Đống vừa nói ra lời này, bên tai Mary bỗng như có tiếng sét đánh.
“Ngươi nói nhăng cuội gì vậy?” Mary lạnh lùng nói.
Thẩm Đống mỉm cười: “Mary tỷ, không cần phải lo lắng. Ta chỉ là cần 30 triệu thôi.”
“Ngươi chỉ cần đem tiền cho ta, ta cam đoan sẽ không đem chuyện kế hoạch gϊếŧ chết Nghê Khôn trình bày với Hoàng thanh tra đâu.”
“Ồ, ta suýt quên mất, còn có một mật vụ nhỏ sắp vào học viện cảnh sát, ngài Lưu tương lai.”
Nghe được hai tên Hoàng thanh tra cùng ngài Lưu, sắc mặt của Mary lập tức trắng bệch, con mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Ả rất hiểu, một khi chuyện bị Nghê Vĩnh Hiếu biết, không chỉ có ba người họ chết, mà còn liên lụy đến Hàn Sâm.
Trầm mặc một lúc lâu, Mary lên tiếng: “Sao ta biết khi ngươi nhận được tiền sẽ không đi tố cáo ta?”
“Ngươi không có sự lựa chọn khác, chỉ có thể tin tưởng vào ta.”
“30 triệu là số tiền quá lớn, ta cần một tuần lễ để gom lại.”
“Mary tỷ, đừng đùa. Ở hồng Kông ai cũng biết dòng vốn lớn nhất không bao giờ là doanh nhân, mà là những tên xã hội đen buôn ma túy. Tám giờ tối nay, ngươi hãy mang theo một vali xách tay 30 triệu đô la Hồng Kông màu đen tới Trung tâm mua sắm. Nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ ngay lập tức làm việc với Nghê Vĩnh Hiếu. Ta chắc chắn hắn ta sẽ dùng số tiền lớn hơn để mua được tin tức này.”
“Được, ta đồng ý, hi vọng ngươi sẽ giữ lời.”
“Cái này ngươi có thể tin tưởng ta. Đúng rồi, đưa cho ta số điện thoại di động của ngươi, đến lúc đó ta sẽ gọi cho ngươi.”
Sau khi có được phương thức liên lạc của Mary, Thẩm Đống cúp điện thoại, huýt sáo, đi tới quán Bar của mình.
Tại đây Jimmy và Phi Cơ đã đứng sẵn chờ hắn, nhìn hắn hỏi thăm đôi chút.
Thẩm Đống đưa hai người tới một phòng khách, nói: “Phi Cơ, Jimmy, giúp ta làm một chuyện.”
Jimmy nói: “Đống ca, chuyện gì?”
Thẩm Đống lấy ra một bức ảnh, nói: “Đây là mary, vợ của Hàn Sâm. Tối nay ả ta cầm một chiếc vali xách tay màu đen đi tới khu trung tâm mua sắm. Các ngươi giúp ta lấy nó về.”
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không để cho ả nhìn thấy mặt của các ngươi, càng không được làm lộ hành tung của mình. Các ngươi có làm được không?”
Jimmy cùng Phi Cơ đồng thanh trả lời: “Có thể.”
Thẩm Đống nói: “Sau khi chuyện thành công, Jimmy quản lý cửa hàng quần áo cho ta, Phi Cơ đi thu tiền bảo hộ.”
“Cám ơn Đống ca.”
………
8 giờ tối.
Mary tay kéo theo vali xách tay ngối xuống chiếc ghế trước khu trung tâm mua sắm, chờ đợi cuộc điện thoại.