Chương 1: Thỏa thuận bẩn thỉu [phần 1]

Trong phòng kê kín sách ở bốn hàng kệ, một người trung niên bệ vệ ngồi ghế bành da cá sấu, mặc y phục cổ truyền, mắt sâu mày bạc, má hõm thành hố sâu hoắm xuống bộ mặt nhám đen. Ông ta nghiêng đầu gác lên tay trái, tay kia kick chuột đặt trên bàn gỗ đàn hương, laptop hiện hình ảnh vận động viên điền kinh thi đấu dưới sân vận động lớn nhất địa cầu. Người đàn ông nhấp ngụm trà, nghe giọng sôi nổi từ bình luận viên:

“Vâng thưa các bạn, chỉ còn ba mươi mét cuối. Các vận động viên dẫn đầu đang tăng tốc. Hoàng Kim vẫn xếp thứ tư. Liệu anh có bứt lên không? Hãy chờ xem…”

Ông ta chú mục đôi chân cuồn cuộn cơ bắp của người mặc áo số 01. Mồ hôi bóng nhẫy quện chặn cơ gân nổi khắp thân thể, anh ta bộc phát hết thể lực phóng như bay, những bước chạy cuốn gió phóng vụt qua đối thủ.

“Hoàng Kim chạy nước rút nhanh hơn mũi tên. Vâng, đứa con của thần gió vươn lên thứ hai, thưa các bạn. Anh cách người dẫn đầu vài bước nữa thôi.”

Người trung niên lờ đờ mắt hờ hững ngó Hoàng Kim vượt lên, số 01 cán đích thời điểm đối thủ sắp vô địch. Hoàng Kim phấn khích hét lớn, vẫy tay chào hàng ngàn cổ động viên nước nhà đang reo hò vang dội. Người người khua quốc kỳ chúc mừng chiến thắng, đám đông phóng viên đổ xô săn ảnh đứa con thần gió. Fangirl trên khán đài lia đèn flash chụp cảnh người hùng lên ngôi. Các cô gái vòng tay thành hình trái tim hướng về crush quốc dân.

“Hoàng Kim, em yêu anh!”

“I LOVE YOU, Hoàng Kim!”

“Anh ấy nhìn mình kìa!”

Hoàng Kim tươi cười cúi đầu cảm ơn và nhận quốc kỳ từ khán giả, nhà vô địch khoác cờ đến đỡ kẻ bại trận đổ gục xuống sân, kỳ phùng địch thủ bắt tay an ủi, chúc mừng nhau. Màn xã giao trong mắt hàng triệu khán giả là fair play, người trung niên cười nhạt, ngả người gác chân lên bàn, nhòm Hoàng Kim hướng về cờ Tổ quốc tung bay phấp phới mà hát quốc ca. Nền nhạc trầm hùng kết thúc, bên ngoài cửa phòng JK vang tiếng gõ cửa:

- Thưa cha, khách đến rồi!

Người đàn ông hé miệng cười:

- Cửa không khóa!

Cánh cửa mở ra, xuất hiện đầu tiên là cô gái trẻ trung xinh đẹp, da trắng mắt xanh, tóc vàng kim óng ả, đằng sau búi cao lệch một bên. Bờ môi anh đào điểm xuyết gương mặt trái xoan, đôi mắt mí rưỡi ẩn dưới phấn trắng thành khuyết điểm nét đẹp thanh thoát. Tạo hóa ban thân thể nóng bỏng muốn thiêu đốt tà áo sơ mi mỏng manh lẫn áo khoác bên ngoài. Đường cong hoàn mỹ lướt xuống juyp ngắn bó sát eo thon thả. Váy đen tô điểm da trắng trên đôi chân dài miên man mang theo làn hương thơm ngát. Nàng cúi đầu chào và đứng sang một bên.

Người đàn ông ngước trông ba vị khách lần lượt vô phòng. Đi đầu là thiếu phụ, mái tóc đen nhánh chải về một bên khuôn mặt tròn trĩnh và ôm trọn bờ vai. Mày ngài rủ xuống đôi mắt lá răm đa tình phảng phất u buồn man mác. Khóe môi không tô son, má đào không điểm phấn tôn vẻ đẹp giản dị cho thiếu phụ trẻ tuổi. Nàng sở hữu dáng người đầy đặn, Hỏa Diệm Sơn rực lửa bùng cháy trên thân thể phồn thực. Áo thun rộng chẳng dập tắt nổi cái nóng hừng hực còn tăng nhiệt “tình” cho núi lửa. Quần bò jean quấn quýt đôi chân dài quyến rũ, so ra gợi cảm hơn mỹ nữ tóc vàng vài phần.

Người đàn bà khẽ chào chủ nhân căn phòng. Ông ta gật đầu nheo mắt ngắm các cô gái đứng gần thiếu phụ. Thiếu nữ bên phải tên Băng Sương, thân hình mảnh khảnh, khuôn ngực tuổi dậy thì nhấp nhô sau áo croptop ngắn tay ôm sát cơ thể. Tương tự nữ sinh cao trung, nàng diện váy xếp ngắn ngang cặp đùi thon gọn trắng hồng. Tóc nâu búi cao đỉnh đầu phía sau, phần mái lệch xéo rủ sát cằm nhỏ xinh xắn. Mày ngài xếch lên, ánh mắt sáng tựa sao sa liền sắc hơn dao.



Thiếu nữ Tuyết Lan đứng bên trái có phần trầm mặc. Tóc mây đen tuyền mượt mà như dòng suối buông dài ngang lưng. Tà áo xanh loe phần dưới giống váy xòe tôn dịu dàng cho vóc dáng mảnh mai. Quần bò phủ tận mắt cá che hết đôi chân thon dài đẹp đến siêu mẫu phải ghen tị. Cân xứng thân hình hoàn mỹ vô khuyết là mày ngài mắt phượng long lanh tựa mặt hồ phẳng lặng. Ánh mắt trong sáng tránh né người trung niên đang soi mói. Nàng khẽ mím đôi môi hồng đào, cúi đầu giấu nỗi sợ trên khuôn trăng thanh tú, rụt rè nép sau lưng thiếu phụ để vùi lấp chồn bồng lai căng tràn sức sống, tránh cặp mắt cú vọ nam giới. Ông ta bật cười ngó ba người biểu hiện trái ngược nhau, nói với cô gái tóc vàng:

- Thật thú vị! Anh Đào này, ta nhớ mời hai người thôi, thừa một người rồi!

Người đàn ông là cha Anh Đào, ông ta chủ động dàn xếp mọi chuyện lại giả bộ không biết. Băng Sương bực bội trò trêu đùa nhưng gia đình đang lâm nguy, nàng phải nhẫn nhịn để tránh mất lòng “mạnh thường quân”. Anh Đào xoa dịu không khí căng thẳng bằng lời giới thiệu thiếu phụ:

- Thưa cha, cô ấy là Thanh Ngọc mẹ của Sương và Lan!

Người đàn ông gật gù:

- Con chưa trả lời câu hỏi?

Miệng anh đào phớt hồng vén lên, gương mặt nhỏ nhắn khả ái biến thành đanh đá, Băng Sương gắng nén giận. Nơi này không hề tốt lành, sơ ý bất cẩn, nguy hiểm ập đến mẹ con nàng. Anh Đào thong thả nói:

- Con nhắn tin nhưng Lan đi học để quên điện thoại ở nhà, Ngọc đọc tin nhắn mới biết mọi chuyện. Ngọc đến thương lượng, cô ấy muốn hiến thân thay hai con gái!

Lan đỏ bừng mặt, vùi đầu vào lưng mẹ. Băng Sương mười sáu tuổi, chưa từng nắm tay con trai. Hai từ “hiến thân” bôi sắc hồng ngượng ngùng lên khuôn trăng trong sáng. Thanh Ngọc cầu xin chịu nhục thay con gái:

- Ngài cứu mạng Lưu Ly, tôi đồng ý làʍ t̠ìиɦ với ngài!

Tuổi mười lăm vô tư yêu đời, tung tăng bay nhảy với ước mơ màu hồng, Ngọc kết thúc cuộc sống vô lo vô nghĩ ở tuổi trăng rằm. Nàng xuất thân từ cô nhi viện nên gia đình chồng không đồng ý, đôi uyên ương đành biệt xứ với cái thai trong bụng Ngọc. Nàng sinh con gái đầu lòng Tuyết Lan. Năm Ngọc mười bảy tuổi, Băng Sương chào đời. Tuổi trẻ bồng bột chưa thể suy nghĩ chín chắn, hai mươi tuổi Ngọc lại sinh Lưu Ly.

Thời gian đầu, phu thê ân ái, sau này gánh nặng cơm áo gạo tiền, gia đình lục đυ.c, vợ chồng mâu thuẫn. Ba năm qua, tiền tiết kiệm cạn kiệt vì con gái út mắc bệnh hiểm nghèo. Vợ chồng bươn chải đủ thứ, chạy vạy khắp nơi chỉ duy trì sự sống lay lắt cho Lưu Ly. Bác sĩ nói Lưu Ly lạc quan mạnh mẽ, ý chí cầu sinh giúp cô bé chưa bị căn bệnh quật ngã. Sớm muộn phải phẫu thuật, tiền mổ rất lớn, bán nhà không thể chi trả. Lưu Ly thuộc nhóm máu siêu hiếm, bài xích máu cùng tủy xương người thân. Gia đình cần tìm kiếm tủy thích hợp để cấy ghép. Họa vô đơn chí, chồng chán nản rượu chè bê tha, tối ngày chìm trong ma men, bỏ mặc con cái, chẳng làm tròn nghĩa vụ người chồng. Bất tài còn mắng vợ chửi con. Tình cảm vợ chồng phai nhạt.

Một hôm người trung niên cùng Anh Đào đến tìm Lan và Sương. Chị em ngỡ ngàng bởi kẻ tiếp cận là JK - ông trùm truyền thông quyền lực nhất địa cầu. Ông ta gợi ý:

“Ta biết hoàn cảnh gia đình cháu, nếu muốn cứu em gái, chị em cháu cùng ngủ với đàn ông một đêm. Ta trả mọi chi phí chữa trị!”

Các nàng chấn động lời đề nghị khiếm nhã, Sương và Lan không tin nổi người đức cao vọng trọng lại biếи ŧɦái thế này. Mẹ con Ngọc chưa hiểu vì sao JK nảy ý bệnh hoạn, kẻ quyền lực hô một tiếng là mỹ nữ địa cầu quỳ hết dưới chân, ông ta chọn chị em Lan, điều kiện trao đổi kỳ lạ đến quái đản. JK đắc ý lia mắt lướt qua ba mẹ con, cái nhìn ba phần thương hại bảy phần mỉa mai:



- Mẹ con cô xinh đẹp quyến rũ. Tôi ước còn trẻ khỏe sẽ chơi tới bến. Đáng tiếc già rồi, lưng đau gối mỏi, một người chưa chắc chịu nổi nhiệt, huống hồ ba người trẻ trung xinh đẹp phơi phới thanh xuân.

Người nghe đỏ mặt tía tai. Băng Sương không chịu nổi thái độ khó ưa vẫn nén giận. JK lúc lắc ngón tay:

- Ba mẹ con cùng lên giường với đàn ông, bốn người phải lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, ta cứu Lưu Ly!

Ba mẹ con không còn tin vào tai mình nữa, giận dữ rạch chằng chịt vệt tím tái lên dung diện đỏ lựng. Mẹ con bị ép làʍ t̠ìиɦ như chó lợn mới nhận ra bị sập bẫy. Nếu JK dụ Ngọc từ đầu, nàng lập tức đồng ý và che giấu bí mật. JK không thể lôi cả ba mẹ con vào trò chơi bẩn thỉu. Các nàng cười cay đắng khinh bỉ JK.

- Con gái tôi nguyện chết cho em gái chúng sống. Ông lợi dụng tình cảm đó để trao đổi điều kiện khiếm nhã, con gái mới lớn chưa dám nắm tay nam giới, sεメ là chuyện hoang tưởng. Ông chơi đòn tâm lý với con gái để cân não tôi, ép mẹ phải hiến thân thay con gái. Mẹ con tôi chấp nhận hy sinh là tự chui đầu vào bẫy!

Thanh Ngọc run rẩy nuốt uất hận vào lòng:

- Chúng tôi không thể biến mình thành chó lợn!

Anh Đào là phụ nữ nhưng tòng phạm cái ác chà đạp phái yếu. Làm con phải nghe lời cha, tội lỗi vẫn cào xé lương tri nàng, Anh Đào cúi đầu hổ thẹn trước số phận nghiệt ngã sắp bị hủy hoại. JK cười cợt “chiêm ngưỡng” nạn nhân thống khổ:

- Tiết hạnh quá cơ! Ta cho đám cẩu huyết làm chuyện chó lợn với các cô!

JK lớn tiếng nói vọng ra:

- Chúng mày đâu rồi, chơi ba mẹ con tiết hạnh này thành điếm cho tao! Tao muốn nghe chúng nó rêи ɾỉ dưới háng tụi bay!

Mười gã cao to lực lưỡng cười the thé ồ ạt vào phòng, chúng liếʍ môi nuốt nước bọt ừng ực, dâʍ đãиɠ soi chòng chọc các điểm nhạy cảm như muốn ăn tươi nuốt sống các nàng. Bọn khả ố tranh nhau nói:

- Hàng ngon, ông chủ cho chúng tôi chơi thật sao?

- Đúng là cực phẩm, cái mông kia mà doggy sướиɠ phát điên!

- Mỡ dâng miệng mèo, tội gì không xơi. Há há…