Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 134: Vàng thau lẫn lộn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Đồ Hải đi được một đoạn thì bắt gặp từng mảnh thân thể âm thi nằm rải rác tứ tung ở phía trước, mặt đất ở nơi đó bị uy lực của vụ nổ chấn nát thành một cái hố lớn hơn năm sáu trượng, sâu cỡ một trượng, cây cối xung quanh nát bươm thành từng mảnh nằm ngổn ngang.

- Chậc, vậy mà tên họ Khương đó vẫn sống được ...

Tư Đồ Hải cảm thán một câu, sau đó tản thần thức ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm dấu vết của tên họ Mạn.

Cả khu rừng yên ắng đến mức quỷ dị, y chỉ nghe tiếng côn trùng và tiếng mũi vo ve mà thôi, còn trước mặt, một mảnh tối đen như mực, nếu không phải là cao thủ Kết Đan kỳ, hắn cũng khó có thể mà di chuyển ở trong này.

"Ài, trời hôm nay lại không có trăng, để hắn trốn thoát thì thật đáng tiếc!"

Lúc nãy hắn cũng nhìn thấy Thiên Độc Thiềm Thừ trên vai của đối phương, cho nên trong lòng có chút gấp gáp mong sớm truy tung được tên Mạn Lưu Vân, hy vọng thu được con thiềm thừ đó đến tay để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Giá của một con Thiên Độc Thiềm Thừ ấu thú tương đương với tổng tài nguyên bồi dưỡng ra một vị tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ như vậy thôi cũng đã thấy được giá trị liên thành và độ hiếm thấy của nó.

Y đang cẩn thận thăm dò thì bỗng nhiên phát hiện ra một luồng khí tức cường đại đang đi nhanh về phía này, vì hắn không rõ đối phương là địch hay ta nên đành phải tìm một chỗ kín đáo để ẩn nấp.

Tư Đồ Hải nín thở, thu liễm khí tức đến cực điểm, qua một kẽ hở của bụi cây rậm rạp cẩn thận quan sát hắc y nhân đang phi hành ở đằng xa, tên đó lẩm bẩm:

- Tên họ Mạn đó rốt cuộc cũng đã chết ... hắc hắc ...

Tư Đồ Hải nghe được mấy chữ này, trong lòng liền chết tâm, hẳn là tên họ Mạn đó bị hắc y nhân trước mặt gϊếŧ người đoạt bảo, đối phương quá mạnh, hắn cũng không thể nào chọc vào chỉ có thể từ bỏ giấc mộng thiềm thừ.

Vẻ mặt của y có chút tiếc rẻ lẫn tham lam nhìn về phía màn đêm mờ mịt.

Đợi người kia đi xa, Tư Đồ Hải mới rời khỏi chỗ ẩn nấp quay lại chỗ đám người Vũ Phàm.

Thấy Tư Đồ Hải quay lại, đồng bạn của hắn hỏi:

- Tư sư huynh, sao rồi?

Tư Đồ Hải lắc đầu nói:

- Ta không truy ra được hành tung của hắn, nhưng mà khả năng hắn đã bị người ta gϊếŧ chết!

- Chuyện này là sao ? - Một vị sư tỷ Kết Đan kỳ lên tiếng hỏi.

Tư Đồ Hải chậm rãi kể lại chuyện mà hắn thấy lúc nãy ở trong sâm lâm cho mọi người nghe một cách tỉ mỉ, từ vụ nổ của âm thi cho đến hắc y nhân lùng sục tên họ Mạn kia.

Chính bởi câu chuyện này của hắn mà hầu như ai cũng tin rằng cái chết của tên họ Mạn đó thật sự không liên quan gì đến Vũ Phàm.

Nhưng cũng có người nghi ngờ là y cố tình nói như vậy để độc chiếm toàn bộ bảo vật của tên họ Mạn, một vị thiếu chủ của Mạn gia Âm Thi tông.

Còn về phần Vũ Phàm, đám người bọn họ cũng không nghi ngờ là mấy, bởi lúc nãy Vũ Phàm bộc phát mạnh mẽ như vậy mà cũng không có đủ lực sát thương để xuyên thủng bảo giáp hộ thể của Mạn Lưu Vân, hơn nữa, lúc truy đuổi lại còn bị Mạn Lưu Vân ám toán, tính ra không chết đã là may rồi nói gì đến gϊếŧ chết đối phương.

Có mấy người nhìn Vũ Phàm với vẻ đáng thương, có kẻ lại cười thầm trong lòng cho rằng Vũ Phàm tham thì thâm.

— QUẢNG CÁO —

Tư Đồ Hải quay sang nhìn Vũ Phàm một cái thật sâu, rồi lấy tay vỗ vỗ lên vai của Vũ Phàm, hắn nói:

- Khương sư đệ, ngươi cũng thật là cừ!

Lời này của hắn là thật lòng, chính y tận mắt nhìn thấy uy lực của vụ nổ nên hắn cũng hiểu rõ đối với một tên đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, có thể sống sót đã là một kỳ tích.

Lúc đó, cũng may Vũ Phàm kịp thời dùng thần thông Độn Thiên né tránh khỏi trọng tâm của vụ nổ, chứ nếu không, quả thực hắn cũng phải mất nửa mạng.

Nghĩ lại chuyện lúc nãy, Vũ Phàm cũng tự trách bản thân thật là sơ suất.

Vũ Phàm cúi người nói với Tư Đồ Hải:



- Sư huynh quá lời rồi, đệ cũng chỉ là may mắn được lão thiên phù hộ mới có thể bảo mạng mà thôi.

Vũ Phàm cười thầm trong lòng, nhờ có tên Tư Đồ Hải mà những thứ hắn cần che giấu đã được xử lý một cách hoàn mỹ, thật là trùng hợp.

Tư Đồ Hải nhìn quanh chiến trường một lượt, lúc này mọi thứ đã được thu dọn đâu vào đó, hắn nói với mọi người:

- Được rồi, chúng ta cũng nên trở lại Lâm Phong trấn nghỉ ngơi thôi, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát tiến về phân đà báo cáo nhiệm vụ. Khương sư đệ lần này các ngươi lập được công lớn rồi, tình báo này tính ra rất có giá trị.

Lâm Nính San đứng ở một bên len lén nhìn Vũ Phàm, đôi mắt nàng có chút lo lắng nhìn vết thương ở một bên người của hắn, nàng muốn mở lời hỏi thăm, nhưng nàng cảm thấy có chút ngại cho nên nàng mấp máy môi mấy lần rồi lại thôi.

La Tiểu Phong tiến lại gần Vũ Phàm rồi nói:

- Sư huynh, huynh ổn chứ?

- Ta không sao! Chúng ta mau trở về thôi, mùi máu tanh ở đây sẽ thu hút đám yêu thú, không nên ở lại lâu!

Mọi người đều gật đầu đồng tình với lời của Vũ Phàm, rồi nhanh chóng tế lên phi kiếm phi hành trở về Lâm Phong trấn.

Đám người Vũ Phàm cũng không biết rằng chính bọn họ cũng bị kẻ khác lợi dụng để gϊếŧ tên họ Mạn kia.

...

Hai ngày sau,

Phân đà Thương Huyền tông, khu vực phía Nam Trung Thổ.

Ở khu vực phía nam hoang vu như thế này, vậy mà lại có một dãy kiến trúc kiên cố, hiên ngang đứng trên đỉnh của một ngọn núi cao, dãy kiến trúc đó chính là phân đà của thượng tông Thương Huyền.

Ở chính giữa bốn bức tường bằng thiết mộc là một tòa tháp chín tầng cao hơn mười tám trượng, bên ngoài tòa tháp được phủ một lớn sơn màu đỏ son, kết hợp với trụ gỗ thiết mộc mà nâu nhạt tạo thành một khối kiến trúc nổi bật trên đỉnh núi, tách biệt hoàn toàn với màu sắc của cây cỏ và bầu trời ở xung quanh, đây đích thị chính là phô trương thanh thế, trang bức dọa người.

Vốn dĩ càng nổi bật càng bị người chú ý, nhưng mà chỉ có kẻ điên mới dám tấn công phân đà Thương Huyền tông. Ở xung quanh ngọn núi được bố trí đủ loại trận pháp bảo hộ, từ phòng ngự đến tấn công và vây hãm địch nhân, chưa kể trên đỉnh của tòa tháp này, còn có một vị cường giả Hóa Thần kỳ tọa trấn, hay còn gọi là Phân Đà Chủ, tương đương với một vị ngoại môn trưởng lão trong tông.

Vũ Phàm theo chân của Tư Đồ Hải tiến vào bên trong tòa tháp, đi lên tầng cao nhất diện kiến Phân Đà Chủ. — QUẢNG CÁO —

Trước mặt hắn, một nam tử tuấn tú đang chắp tay đứng nhìn bức tranh thủy mặc treo ở trên tường, gương mặt không rõ là vui hay buồn, nhưng đôi mắt lại sắc bén vô cùng.

- Phân Đà Chủ đại nhân, đệ tử là Tư Đồ Hải cùng Khương Chính Hạo sư đệ đến diện kiến người, báo cáo nhiệm vụ!

- Đệ tử Khương Chính Hạo bái kiến Phân Đà Chủ đại nhân.

Nam tử trước mặt gật nhẹ cái đầu, khoan thai tiến về ghế chủ tọa ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Vũ Phàm cùng Tư Đồ Hạo ngồi vào bàn.

- Ngồi đi!

- Đa tạ đại nhân!

Thị nữ ở bên trong lập tức mang trà ra cho ba người bọn họ, rồi lui xuống đứng ở sau màn chờ phân phó từ Phân Đà Chủ.

Vị nam tử chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói:

- Chuyện ở Lâm Phong trấn ta đọc qua báo cáo của hai người các ngươi, biểu hiện của các ngươi không tệ, theo ta nghĩ công đầu tính cho Khương Chính Hạo, công chính tính cho Tư Đồ Hải, hai người các ngươi có ý kiến gì không?

Tư Đồ Hải và Vũ Phàm cùng lúc lên tiếng:

- Đệ tử không có ý kiến!

Tư Đồ Hải lại nói thêm:



- Cũng may đại nhân sáng suốt, phân cho đệ tử đội ngũ mười người tu vi Kết Đan kỳ mới có thể công hạ trại địch thuận lợi!

Phân Đà Chủ ở đây chỉ gật đầu, không có lên tiếng đáp lời của Tư Đồ Hải.

Vị Phân Đà Chủ này tính ra làm việc cũng công tâm, không thiên vị bất kỳ ai trong hai người Vũ Phàm và Tư Đồ Hải, dựa vào công trạng mà ban thưởng, Vũ Phàm có công phát hiện và đưa tình báo về phân đà, hắn được thưởng công đầu, còn Tư Đồ Hải có công dẫn dắt đội ngũ hạ doanh trại địch, được thưởng công chính, quả thật là công bằng không có chỗ nào có thể dị nghị.

Vị Phân Đà Chủ đại nhân lại cất giọng hỏi:

- Khương sư điệt, ngươi quả thật đã đánh hắn trọng thương?

Vũ Phàm vội vàng nói:

- Vâng, đại nhân, lúc đó hắn bị thương khá nặng, khí lực không còn bao nhiêu, chắc chắn không thể chạy được bao xa.

Ánh mắt của vị nam tử trước mặt Vũ Phàm có chút động, dường như suy nghĩ gì đó, lại hỏi:

- Hắn bị nội thương?

Y hỏi như vậy là bởi vì Tư Đồ Hải viết trong báo cáo rằng y không có phát hiện ra dấu vết gì của tên họ Mạn cả.

Vũ Phàm biết đối phương thăm dò nên liền đáp lời, giọng điệu có chút ngập ngừng xấu hổ: — QUẢNG CÁO —

- Hắn có bảo giáp bảo vệ ngoài thân, đệ tử chỉ có thể đánh hắn trọng thương, không thể gây thương tổn bên ngoài, cho nên mới không có dấu vết để lại, cũng vì vậy ... mà đệ tử mất dấu hắn.

Phân Đà Chủ nghe thấy vậy cũng không có gì bất ngờ, hắn mang danh đệ tử kiếm vương, lâm trận để kẻ địch đang bị trọng thương chạy thoát, đúng là có chút mất mặt, nên ngữ điệu có chút không tự nhiên là điều bình thường.

Nam tử nghe thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, y nói:

- Ta hiểu rồi! Lần đầu ngươi giao chiến với đệ tử Âm Thi tông, hơn nữa, đối thủ cũng có thực lực không tệ, mà làm được như vậy cũng là tốt rồi. Lần sau chú ý cẩn thận hơn một chút, nhớ đừng thả hươu về rừng, tránh hậu hoạn về sau.

- Đa tạ đại nhân chỉ bảo.

Vị nam tử này khoát tay một cái, hai khối lệnh bài liền xuất hiện trước mặt của Vũ Phàm và Tư Đồ Hải, y nói:

- Được rồi, đây là lệnh bài công trạng của các ngươi, giữ lấy, sau này đem về tông môn nhận thưởng.

- Đa tạ đại nhân.

Vị Phân Đà Chủ đại nhân này hỏi han bọn họ thêm một chút thì liền từ biệt, y còn công vụ phải xử lý không tiện nói chuyện lâu dài.

Vũ Phàm và Tư Đồ Hải cẩn trọng hành lễ nói:

- Đệ tử xin phép cáo lui!

- Được rồi, lui đi!

...

Ở khu rừng phụ cận Lâm Phong trấn, cao thủ của Mạn gia, người bảo hộ Mạn Lưu Vân lúc này khuôn mặt thất thần nhìn tràng cảnh xung quanh, hắn như chết lặng, Mạn Lưu Vân mất tích không rõ sống chết ra sao, nếu tên này còn sống thì còn có thể cứu vãn tình hình, còn nếu như hắn chết thì y cũng phải bồi táng theo.

Biết hắn sắp đột phá Luyện Hư kỳ cảnh có kẻ đã lợi dụng điểm này để trục lợi, tung ra tin giả lừa hắn đi tìm lục phẩm đan dược Phong Linh Đan, để tạo ra cơ hội hoàn hảo gϊếŧ chết Mạn Lưu Vân như thế này.

Hắn tặc lưỡi, lần này hắn bị trúng kế của người ta mà rời xa thiếu chủ của mình, bây giờ lâm vào cảnh này thật là sống dở chết dở, vốn y nghĩ một cái doanh trại tính cả âm thi cũng trên dưới một trăm người tu vi Trúc Cơ kỳ lại có tên Khúc Vân Tinh trấn giữ như này, thì phải có ít nhất mười tên Kết Đan trung kỳ đến hậu kỳ cùng hợp công thì may ra mới có thể hạ được, mà ở cái vùng này, cũng hiếm thấy vô cùng.

Hơn nữa, y nghĩ tên họ Mạn kia bảo bối không ít, với lại không lẽ gặp cường địch tên Mạn Lưu Vân kia lại không biết đường mà chạy trốn nên mới tranh thủ rời đi.

Tim hắn lại nhói lên từng hồi, tinh huyết bản mệnh bị người ta nắm giữ, bây giờ chỉ có thể lết về Mạn gia nhận tội, y chán chường phi hành trên không trung.

"Chết tiệt, ta mà tìm được ngươi ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra thành nghìn mảnh, tên khốn nạn dám lừa ta!"
« Chương TrướcChương Tiếp »