Chương 127: Lâm Phong Trấn

Mười tám ngày sau,

Nhiệm vụ đường, Ngoại môn quản sự phong, Thương Huyền tông.

Các thượng tông xưa nay đều quy định đệ tử ngoại môn muốn ra khỏi Trung Thổ thành lịch luyện hay làm nhiệm vụ thì buộc phải đăng ký ở Ngoại môn quản sự phong thì mới được cấp lệnh bài thân phận để ra ngoài hành sự, còn nếu như tự ý đi ra ngoài Trung Thổ thành mà nói chính là vi phạm quy tắc của tông môn, nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng.

Cho nên trước khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Vũ Phàm cùng với mấy người La Tiểu Phong phải đến đây để đăng ký và lấy lệnh bài thân phận của mình.

Lệnh bài thân phận của đệ tử ngoại môn bình thường là một khối thiết mộc lệnh bài màu nâu nhạt, có khắc chữ "Thương Huyền tông" ở một mặt, mặt còn lại khắc chữ "ngoại môn" và thứ hạng của đệ tử đó, cái thứ hạng này là để nếu như có lệnh từ tông môn cần phải tập hợp nhân thủ ở một khu vực cùng nhau hành động thì sẽ dựa trên thứ hạng mà chọn ra người chỉ huy.

Lệnh bài của Vũ Phàm thì có chút khác biệt, là một khối lệnh bài bằng Huyền Thiết Vạn Năm màu hoàng kim, mặt trước khắc chữ "Thương Huyền tông", mặt còn lại thì khắc chữ "Kiếm Vương đệ tử", chứng minh cho thân phận công tử của hắn.

Chỉ cần nhìn sơ qua chất liệu của hai loại lệnh bài thôi cũng đã thấy được bối phận cao thấp của hai bên.

Đám đệ tử ngoại môn đứng ở xung quanh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn khối lệnh bài trên tay của Vũ Phàm, bọn họ cũng khát khao một ngày nào đó bọn họ cũng được các vị vương giả để mắt tới.

Lục Sở Mộ nhận xong lệnh bài của mình liền quay lại tập hợp với đám người Vũ Phàm, lúc này La Tiểu Phong mới nói:

- Khương sư huynh, mọi người đã đăng ký nhiệm vụ xong!

Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:

- Hảo! Vậy bây giờ chúng ta sẽ đến tửu lâu ở Nam thành để mọi người có thể làm quen với nhau, sau đó ta sẽ phổ biến lại thông tin nhiệm vụ một lượt, mọi người cùng nhau suy nghĩ đối sách.

- Vâng, thưa sư huynh!

...

Bảy ngày sau,

Đích đến lần này của đội ngũ Vũ Phàm là một thị trấn nhỏ ở phía Nam Trung Thổ, nơi đây xa xôi hẻo lánh nên tu sĩ cũng thưa thớt, hai ngày trước, trưởng trấn truyền tin đến thượng tông cầu xin cứu viện, phối hợp với bọn họ diệt trừ đám thảo khấu và Liệt Diễm Sư Thứu ở đây.

Hơn một tháng qua, thợ săn trong trấn liên tục bị Liệt Diệm Sư Thứu gϊếŧ hại, chẳng những vậy, bọn họ còn bị đám thảo khấu tràn vào cướp bóc, tình hình vô cùng khó khăn.

Nếu như tình báo không sai thì tu vi của tên cầm đầu đám thảo khấu chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, còn thực lực của con Liệt Diệm Sư Thứu tối đa cũng chỉ ngang với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong.

Vũ Phàm thấy nhiệm vụ này cũng không quá nguy hiểm, hơn nữa có tính khiêu chiến, nên hắn liền chọn nhiệm vụ này để tiến hành lịch luyện, mài dũa kỹ năng thực chiến của bản thân, đồng thời mượn cơ hội này khảo nghiệm đội ngũ dưới trướng.

Trong tầm mắt của Vũ Phàm, dần dần xuất hiện một cái trấn nhỏ nằm lọt thỏm giữa ma thú sơn mạch, đất ở nơi đây cằn cỏi lại nhiều sỏi đá, hoa màu cũng chỉ đủ để cái trấn nhỏ cầm cự mà thôi.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm khoát tay ra hiệu hạ thấp độ cao phi hành, từ từ tiếp cận trấn nhỏ.

Trưởng trấn mắt thấy ở phía xa có tu sĩ tiếp cận, liền lên đầu tường thành cẩn thận quan sát, ngay khi lão thấy đạo bào của đệ tử Thương Huyền tông, nét mặt của lão mới giãn ra, rồi chuyển sang vẻ mặt mừng rỡ, lão lẩm bẩm nói:

- Tốt quá, tốt quá, họ đến rồi ...

Vũ Phàm đáp xuống tường thành, chắp tay nói với lão:

- Tại hạ Khương Chính Hạo, đệ tử của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành, cùng các vị sư đệ phục mệnh đến đây trảm yêu trừ khấu mong đại nhân hỗ trợ.



Mọi người có mặt ở đây nghe được Vũ Phàm là đệ tử của Kiếm Vương liền vô cùng mừng rỡ, duy chỉ một người bên ngoài thì vui vẻ nhưng sâu trong ánh mắt lại có chút lo lắng, mà biểu cảm này của hắn đã bị Vũ Phàm chú ý tới.

Trưởng trấn liền vui vẻ nói:

- Thật tốt quá, thật tốt quá, mời công tử vào bên trong nghỉ ngơi trước đã.

Nói rồi ra đưa tay ra hiệu mời hắn và đội ngũ đi vào bên trong thị trấn, rồi chính mình đi trước dẫn đường.

Lúc này lão quản gia của trưởng trấn đột nhiên nói nhỏ với y mấy câu, rồi nhanh chóng rời đi, vô cùng gấp gáp.

Vũ Phàm truyền âm lệnh cho La Tiểu Phong bám theo tên kia.

"La sư đệ, tên kia có vấn đề, âm thầm bám theo hắn, nếu có nguy hiểm lập tức rút lui, không được sính cường"

Lúc này La Tiểu Phong đột nhiên nói lớn:

- Sư huynh, hình như đệ làm rơi đồ mất rồi ...

Vũ Phàm nhăn mặt hắn trầm giọng nói:

- Đi nhanh về nhanh!

- Vâng thưa sư huynh.

La Tiểu Phong cúi mình hành lễ với hắn rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Nính San dùng gương mặt khó hiểu nhìn Vũ Phàm và La Tiểu Phong.

— QUẢNG CÁO —

"Hừ ... bọn họ thật là khó hiểu"

Vào đến đại sảnh, Nhược Trần nói:

- Không giấu gì công tử, Lâm Phong trấn ta trước nay chưa từng xuất hiện Liệt Diệm Sư Thứu cũng như thảo khấu, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, hơn nữa, công tử nhìn xem, trong trấn quả thực không có cái gì để cướp a!

Trưởng trấn ảo não nói với Vũ Phàm, mấy vị quan ngồi ở xung quanh cũng tỏ vẻ đồng tình, mặt mày của họ có chút ủ rũ khi nhắc đến thảm cảnh hiện tại.

- Đại nhân, ta có việc này cần xác nhận, mong đại nhân thành thật trả lời ta.

- Vâng công tử cứ hỏi.

- Nếu ta đoán không sai thì thời gian Liệt Diệm Sư Thứu xuất hiện cùng lúc với đám thảo khấu đúng không ?

Nhược Trần nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, rồi lão gật đầu, đáp lời của hắn.

- Thời gian con súc sinh ấy và đám thảo khấu xuất hiện quả thật xê xích nhau không bao lâu, gần như là cùng một lúc.

Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:

- Ta đã hiểu!

Sau đó, bọn họ trao đổi thêm đôi ba câu thì Nhược Trần lệnh cho thủ hạ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đội ngũ của Vũ Phàm.



Ở trong phòng, Vũ Phàm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ sự xuất hiện của hai thứ này lại xảo hợp đến như vậy.

Một canh giờ sau, La Tiểu Phong quay về, hắn đưa đến trước mặt Vũ Phàm một con chim truyền tin.

- Kẻ đến là đệ tử Kiếm Vương.

Vũ Phàm đọc xong dòng chữ ghi trên tờ giấy, hắn cười lạnh, rồi nói:

- Chuyện này khả năng có vấn đề!

- Vậy chúng ta phải làm sao đây sư huynh?

- Trước tiên cứ điều tra thêm một chút đã, sau đó mới đưa ra quyết định, bây giờ vẫn còn sớm để khẳng định được điều gì.

— QUẢNG CÁO —

- Vâng thưa sư huynh.

...

Chiều tối, Vũ Phàm cùng với mấy người La Tiểu Phong, Lục Sở Mộ, Trương Hoàng Khôi cải trang ra ngoài nghe ngóng tình hình một chút.

Bọn họ tùy tiện ghé vào quán trà đông khách nhất trong trấn.

- Nghe nói thượng tông phái đệ tử của Kiếm Vương đến giúp đỡ chúng ta.

- Xùy, tu sĩ hai lần trước trưởng trấn mời đến chẳng phải đều mất tích cả sao?

Mấy người Vũ Phàm nghe được câu này, trong lòng liền một hồi kinh ngạc không thôi, trong thông tin nhiệm vụ chưa từng đề cập đến chuyện này.

Nhưng mà lời nói của trưởng trấn cũng không có câu nào là giả, điều này Vũ Phàm có thể khẳng định được nhờ vào năng lực của Trúc Quân Tử, đột nhiên hắn cười lạnh một cái, đối phương không nói dối nhưng vẫn có khả năng nói không đủ ý.

"Phiền phức rồi đây!"

Lâm Nính San dùng chút mị thuật, quay sang hỏi đám người bên cạnh:

- Đại huynh, huynh có thể nói rõ hơn một chút được không?

Tên này tinh thần lực không đủ mạnh liền trúng mị thuật của nàng, tinh thần mụ mị, bất tri bất giác bắt đầu mồm năm miệng mười kể lại sự tình ở Lâm Phong trấn một tháng qua.

Nghe xong, đội ngũ của Vũ Phàm lập tức lâm vào trầm mặc, Lục Sở Mộ nhỏ giọng nói:

- Sư huynh, huynh thấy chúng ta nên làm như thế nào?

Vũ Phàm nói:

- Chúng ta giả bộ kéo dài thời gian một chút, Lục Sở Mộ ngươi mang thông tin này chạy đến phân đà gần nhất xin thêm cứu viện, còn bọn ta sẽ ở lại, tùy cơ ứng biến.

- Rõ thưa sư huynh!

Nói rồi, tên Lục Sở Mộ lập tức rời đi.