Diêp Thần, Triệu Mãnh và các binh sĩ của Luân Hồi thôn, ngụy trang một đường lên trại mà không bị phát hiện.
Nơi này không giống như sơn trại, có nhà ở, hàng rào bảo vệ, mà chỉ giống như một đám lều lớn.
Bên ngoài có ba hoặc năm nhóm người đang uống rượu ăn thịt, thoải mái mà không hay biết, Diệp Thần và binh sĩ đã đến ngay cạnh.
Sau khi xem xét tình hình bọn cướp, Diệp Thần giương mày, trầm giọng quát
“ Sát”
Vừa dứt lời, hắn liền mang Thí Thần thương xông lên.
“ Cùng chủ công gϊếŧ địch”
Triệu Mãnh hoàn hồn, bạo quát
Triệu Mãnh còn tưởng rằng, Diệp Thần ý tứ gọi bọn họ ra để gϊếŧ địch nhưng xem tình huoosngn không phải vậy.
“ sát! Sát! sát!” toàn thể binh lính đỏ mắt xông lên.
Bọn họ nào nghĩ tới, thủ lĩnh Diệp Thần của bọn họ lại làm gương, đem nguy hiểm nhất đặt về phía mình.
Trong mắt họ, những vị lãnh chúa cao cao tại thượng, cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở đã là vinh dự rồi.
Diệp Thần chẳng những cho bọn họ chỗ ở tốt, đồ ăn tốt, nay lại làm gương tiên phong đi lên gϊếŧ địch.
Bọn họ sao có thể không cảm động.
Một thủ lĩnh như vậy, bọn họ nguyện ý đi theo, nguyện chết vì chủ không hối tiếc.
Diệp Thần không quay lại nhìn, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ý nguyện sống chết không rời của binh sĩ, một sự tín nhiệm không nói thành lời.
Sau một thoáng nhìn qua, hắn mở miệng quát lớn
‘ Sát”
‘ Sát sát sát” đôi mắt của binh lính bùng cháy, bọn họ hận không thể lập tức sánh vai cùng Diệp Thần gϊếŧ giặc, đáng tiếc tốc độ họ không nhanh bằng Diệp Thần.
Ngay lúc này, Triệu Mãnh nhảy người lên tiến đến bên Diệp Thần, đánh tới đám giặc.
“ Địch tập kích!!! ”
Từng tiếng thét chói tai truyền đến, từng đám giặc thét lên sợ hãi.
Nhất là khi họ liên tục nhìn thấy những quân lính nhảy ra từ phía sai với đôi mắt sáng rực lửa, họ càng thêm sợ hãi.
“ Quân chính quy Đại Hán, Này là quân chính quy của Đại Hán đế quốc”
Tiếng hét chói tai, làm thủ lĩnh đám giặc chưa kịp hét quân cầm vũ khí chống trả, thì một đám đã nháy mắt bùng nổ, bị dọa chạy tán loạn khắp nơi.
“ vèo vèo”
Thần thương bắt đầu tàn sát tính mạng bọn giặc.
Bất khả chiến bại, không gì chống lại đươc nó giờ này bắt đầu thể hiện tác dụng.
Đám giặc không mặc áo giáp, một thương lấy đi tính mạng. Đám giặc mặc áo giáp, một thương chọc thủng không chút tốn sức.
Những tên gặp phải Diệp Thần, đều chết không còn hình dạng.
Xoa liền chết, chạm vào cũng chết.
Chẳng mấy chốc, áo giáp của Diệp Thần nhiễm đầy máu tươi.
Sau mỗi lần ra chiêu, đều đổi lại một thân máu tươi.
Triệu Mãnh ban đầu hộ vệ bên cạnh Diệp Thần, sau khi quan sát một lúc thấy không có gì có thể làm tổn thương chủ công, hắn bắt đầu điên cuồng tàn sát đám giặc cỏ.
Diệp Thần Triệu Mãnh hai người cuồng sát một hồi,thực nhanh đem một nhóm lớn gϊếŧ sạch.
Mà lúc này, các binh sĩ của thôn cũng vung tay tàn sát. Từng tên giặc bị gϊếŧ chết, tiếng la hết, tiếng van xin tha thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Qua một chén trà thời gian, 500 quân địch đã bị Diệp Thần mang theo mấy chục người, mạnh mẽ san bằng.
Cuồng phong thổi qua, bầu không khí huyết tinh, mưa máu tràn đầy đỉnh núi, Diệp Thần nhìn xuống đám giặc cỏ đầy lo âu đang quỳ trên mặt đất, nhíu mày.
Gϊếŧ hết? Ở cổ đại khó mà thực hiện, sau khi giao chiến, không gϊếŧ tù binh, đã thành luật....
“ Chủ công “ Triệu Mãnh chờ đợi quyết định của Diệp Thần
Gϊếŧ hay không gϊếŧ, Triệu Mãnh không quan tâm, miễn là mệnh lệnh của Diệp Thần như thế nào hắn cũng phục tùng.
Diệp Thần suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía đám giặc đang quỳ, nghiêm giọng quát
“ Các ngươi là tội nhân, bây giờ ta cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, vì Luân Hồi thôn và ta mà chiến đấu, như vậy, các ngươi sẽ trở thành một thành viên của Luân Hồi thôn. Nếu dám chạy trốn thậm chí là phản bội, các ngươi chỉ có con đường chết.”
“ Nguyện ý, chúng tôi nguyện ý quy phục” Nghe đến đó, đám giặc không ngần ngại lựa chọn Diệp Thần.
“ Đinh! Chúc mừng người chơi Diệp Thần vừa thu phục được doanh trại giặc cỏ cỡ trùn, thưởng cho một ngàn công huân”
“ Lấy vũ khí của mình, dùng được giữ lại, vô dụng bỏ”
Diệp Thần vừa nói xong, đám giặc sửng sốt sau đó vui mừng như điên.
Ban đầu họ nghĩ Diệp Thần cho họ chiến đấu bằng tay không, hóa ra không phải vậy.
Sự trung thành của đám giặc nháy mắt tăng nhanh.
Bởi vì cảm động, cũng vì hâm mộ.
Cảm động là vì Diệp Thần cho họ sử dụng vũ khí, ghen tị là vì vũ khí của binh lính Luân Hồi thôn tốt hơn.
Một thôn trang có những người lính như vậy, có thể tưởng tượng được họ mạnh mẽ như thế nào. Đám giặc sẵn sàng gia nhập những đội ngũ như thế hảo hảo sống tốt.
Bọn hắn cẩn thận đi nhặt vũ khí của mình, sợ gây ra hiểu nhầm sau đó gϊếŧ chết.
Diệp Thần không quan tâm đến những việc này, hắn đi thẳng đến lều to nhất.
Tiến vào túp lều lớn, Diệp Thần nhìn thấy ba chiếc rương to.
Hắn lập tức lại gần và mở ra. Nhìn thấy đồ vật trong rương, Diệp Thần mỉm cười hài lòng.
Ba rương lớn chứa đầy tiền vàng.
Diệp Thần thu hồi 3 rương, lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần kiếm được 78921 đồng tiền vàng”
Công thành chiếm đất, đạt được lợi ích lớn, càng là nơi giàu có thu hoạch càng nhiều.
Tấn công doanh địa giặc cỏ, tấn công sơn trại thu hoạch đều như nhau. Chẳng qua mà nói doanh giặc cỏ thu hoạch là ít nhất.
Mà doanh trại giặc cỏ này lại cực kì giàu có, giàu khó đến kì quái.
Diệp Thần bối rối nhìn số tiền vàng tăng lên, ngạc nhiên
“ Tiền nhiều hơn gấp 10 lần thông thường lận nha…”
Đúng rồi, bởi vì ở đây số lượng giặc cỏ quá nhiều,…đây là sự bồi thường.
Nghĩ tới điều này, mắt Diệp Thần đột nhiên sáng lên, sau đó đi ra lều lớn, mang thủ hạ xuống núi, đi về phía đông, cách đó mười dặm.