Tại thời điểm này nhiều ngôi làng cũng đang trong tình trạng bị cướp mà đau đầu. Bọn họ vì chống đỡ cường đạo mà phải trả giá rất nhiều, tuyển mộ binh sĩ, mười người không sống được một người, tệ hơn là trực tiếp bị diệt thôn luôn.
Nguồn lực cá nhân hùng hậu, dùng điểm tín dụng trong hiện thực để xài trong trò chơi, thế nhưng cũng phải trả một sự thương vong cực lớn.
Mà Luân Hồi thôn, một cái bóng của đạo tặc cũng không thấy đâu.
Toàn bộ thôn trang cứ thế yên bình phát triển tới tận bây giờ.
Giờ phút này, Luân Hồi thôn bắt đầu chủ động xuất binh, quét sạch những tên cướp và thú hoang bắt đầu xuất hiện xung quanh thôn.
Đồng loạt những binh lính hạng A, cùng mặc khôi giáp bóng loáng, trang bị thiết giáp sắt, thương giáo và mộc cung, mặc dù nhân số ít nhưng đội hình này cũng đủ để người thấy king ngạc, kiếp sợ.
Phải biết rằng, những binh lính của thôn lĩnh khác vẫn đang sử dụng kiếm gỗ, cung gỗ, thậm chí có loại còn không có binh khí.
Hiện tại bố trí quân đội của Luân Hồi thôn không thua kém gì so với quân đội chính quy của đế quốc Đại Hán.
Toàn bộ những thiết dụng trên là do Diệp Thần bỏ ra hết một vạn kim tệ để sắm chúng.
Muốn chẻ củi phải mài đao, xuất binh đánh giặc tất nhiên phải trang bị áo giáp vũ khí loại tốt nhất. Điểm này Diệp Thần hiểu rõ.
Mà động thái này của Diệp Thần cũng khiến binh sĩ cảm động đến rơi nước mắt, sẵn sàng chiến đấu, lòng trung thành dâng cao.
Đương nhiên những trang thiết bị này đều không phải do thôn trang có thể sản xuất ra, nếu không đã không đắt thế, nhưng Diệp Thần không hề thấy tiếc.
Nhìn binh lính Luân Hồi thôn, Diệp Thần tay giơ cao Thí Thần thương hét lớn
“ Xuất phát”
Tại lúc này, toàn bộ Luân Hồi thôn lộ ra một khí thế áp lực đáng sợ
“ Cung chúc lĩnh chủ đại nhân chiến thắng trở về”
“ Lĩnh chủ đại nhân tất thắng”
Đồng loạt từng tiếng hô vang vọng của gần 400 dân làng. Giờ khắc này không ai trong số họ là không kích động.
Đây là chính là Lĩnh chủ đại nhân của Luân Hồi thôn, đây là binh sĩ của Luân Hồi thôn.
Nhìn toàn bộ bản đồ của Tam Quốc, chưa ở đâu có một thôn làng có vũ lực cao như thể. Làm người của Luân Hồi thôn, họ rất tự hào, càng vì vinh quang của thôn mà phấn đấu.
Quanh khu vưc Luân Hồi thôn, dã thú đã được cập nhật, số lượng không phải là ít.
Nguyên nhân cũng bởi vì Lam Tinh Hổ vương còn có Hắc Thủy Huyền xà, đó là một thử thách mà thôn trấn nơi này phải trải qua.
Nhưng mà, số lượng dã thú hoang dã này, đã bị binh lính của thôn bắt gϊếŧ hầu như không còn.
Sau khi bắt gϊếŧ tất cả con thú xung quanh, binh lính của thôn đã tìm ra được doanh địa của bọn giặc cỏ.
Thôn Luân Hồi có một sơn cốc, bên ngoài là thung lũng với cánh rừng bất tận. Địa hình này là một địa điểm lí tưởng cho những tên cướp.
Nơi này cùng bên ngoài khác biệt, bên ngoài lãnh địa của người chơi chỉ có một hoặc ba sơn trại.
Mà xung quanh Luân Hồi thôn nơi này, có tổng cộng 138 hang cướp và sơn trại thổ phỉ.
Đối với Diệp Thần áp lực này không phải là nhỏ vì những người này sẽ tấn công thôn làng.
Diệp Thần không muốn đợi, nên phải chủ động xuất kích.
Bằng không đến khi những người trong đám giặc cỏ đó càng đông, làng Luân Hồi sẽ gặp một thảm họa.
Rừng rậm bên ngoài thôn được Diệp Thần đặt tên là rừng rậm Luân Hồi. Rừng rậm này ở phía bắc, cách thôn mười dặm lộ trình.
Ở đó có một doanh trại giặc cỏ số lượng quân binh chừng 500 tên.
Lúc này một đội binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng đi đến chân núi.
“ Lĩnh chủ, hay cho người dẫn từng đám xuống núi sau đó tiêu diệt chúng?” Triệu Mãnh lại gần Diệp Thần và hỏi
“ Quá tốn thời gian, Luân Hồi thôn không thể đợi”
Diệp Thần nói xong nhảy từ trên chiến mã xuống.
“ Chủ công, thần nguyện xung phong dẫn đầu”
Triệu Mãnh hiểu ý đồ của Diệp Thần, không nói hai lời liền quỳ một gối xuống hô lớn.
“ Ngươi binh khí còn quá kém, như vầy đi, ngươi cùng ta lên” Diệp Thần nhìn Triệu Mãnh sau đó nói
“ Chủ công, vạn lần không thể” Triệu Mãnh kinh hãi thốt lên
Hắn đoán được Diệp Thần dẫn binh trận này này nhưng không ngờ Diệp Thần sẽ tự mình tấn công lại còn tiên phong đi đầu.
Những binh lính của thôn nghe thấy điều đó, đều bị kinh hãi, họ quỳ xuống và hét lên “ Chủ công “ họ không muốn Diệp Thần đi mạo hiểm.
“ Ta cũng là võ tướng, không gì là không thể, chưa kể đến các ngươi là vì thôn Luân Hồi của ta mà đánh. Ý ta đã quyết, một hồi nữa chiến đấu ta sẽ để ý tận lực không để bị thương”
Diệp Thần nói xong tay phải hất lên, thần thương xuất hiện.
“ Chủ công ” Triệu Mãnh còn muốn khuyên can
“ Câm miệng, đem đám giặc này đều giải quyết hết, chúng ta ẩn thân, sau đó trực tiếp bất ngờ công kích doanh trại của chúng” Diệp Thần trừng mắt liếc Triệu Mãnh sau đó ra lệnh cho quân sĩ.
“ Chủ công, chúng ta không cùng chúng giáp mặt chiến đấu?”
Triệu Mãnh đứng im, ngẩn ra, sau đó hỏi
Diệp Thần tức giận cho Triệu Mãnh một cái xem thường rồi mở miệng
“ Sau khi chúng ta có quân sư, ngươi đi theo hắn để học hỏi thêm “
Những người binh lính ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cố gắng không để bật cười thành tiếng.
Triệu Mãnh nháy mắt xấu hổ, quát
“ Triểu Ngũ, Vương Nhị, hai tiểu hỗn đản này, đi, đem trạng gác ngầm của đám giặc đó đánh rớt cho lão tử”
“ Rõ. Tướng quân” Triểu Ngũ, Vương Nhị thức thời xách vũ khí chui vào bãi cỏ.
Không bao lâu sau Triểu Ngũ và Vương Nhị trở lại, trên người còn dính một chút máu.
Diệp Thần thấy thế, vung tay triệu Thí Thần Thương quát
“ Lên núi, chú ý không được để bọn giặc cỏ phát hiện”
“ Rõ, chủ công “ toàn bộ quân lính đáp.