Diệp Thần có chút sửng sốt, sau đó hắn không quay đầu lại, quát: “Câm miệng! Không muốn chết liền cút!”
Thực ra Hồ Tiểu Nguyệt cũng là có ý tốt, Diệp Thần đương nhiên hiểu rõ.
Nếu là người khác, chỉ sợ không dám nói gì, lập tức chạy đi.
Chuột cấp mãnh thú, cũng không khủng lắm, đơn giản là động tác mau, lực lớn, da dày thôi.
Đương nhiên đây là đối với Diệp Thần, còn đối với người thường quá nguy hiểm.
Tốc độ của nó nhanh hơn, nấm đấm cũng to hơn của nhân loại. Kết cục chỉ có một, đó là tử vong, rất ít có ngoại lệ.
Diệp Thần bảo Hồ Tiểu Nguyệt chay đi, tuy trong lời nói có chút thô bạo, nhưng cũng vì muốn cô đừng do dự, nhanh chóng chạy đi.
Cũng vì an toàn của nàng mà suy nghĩ..
Nếu đem thực lực lúc này của Diệp Thần đổi thành yêu tộc, vậy thực lực lúc này của hắn vừa đúng bằng cấp mãnh thú.
Nhưng Diệp Thần không hề sợ hãi, đừng nói một con, mười con thậm chí hai mươi con, hắn cũng không sợ.
Bởi Diệp Thần có Thí Thần Thương, tuy rằng chỉ là thí thần thương (tàn), nhưng cũng là chí bảo thiên tiên.
Đánh người người chết, đánh thú thú vong.
Nhưng giờ phút này, Diệp Thần cau mày, sắc mặt cũng không được tốt.
Chuột là động vật có tính quần cư, bình thường là hội theo cả gia đình.
Nhưng sau khi sao băng rơi xuống, phàm là chuột đã mở mắt sẽ tụ tập cùng một chỗ.
Cái này cũng không quá to tát, nhưng một khi thực lực của chúng tăng, số lượng cũng tăng, thì rất nguy hiểm.
Mặc dù Diệp thần nắm Thí Thần thương trong tay, cũng chưa nắm chắc sẽ bảo vệ nổi chính mình, chứ đừng nói đến Hồ Tiểu Nguyệt.
Về phần chạy trốn né tránh nguy hiểm, Diệp Thần không hề nghĩ tới.
Nguyên nhân con chuột này xuất hiện ở khách sạn, Diệp Thần không cần tìm hiểu.
Nhưng Diệp Thần biết, trong tám giờ ngắn ngủi có thể đạt tới cấp mãnh thú, nhất định là con chuột này đã ăn được bảo vật gì đó.
Hoặc là nuốt được đồ tốt, bằng không sẽ không thăng lên cấp mãnh thú nhanh như vậy.
Hơn nữa, cũng còn một đám chuột đã tới cấp mãnh thú,
Thực vật trong thiên địa sinh trưởng tốt, cũng có thể cùng lúc sản sinh vài cây cỏ chứa năng lượng thần kỳ.
Nếu nuốt những vật này mà đạt tới cấp mãnh thú thì Diệp Thần cũng chẳng thèm để ý.
Bởi chúng vô dung mới bị người khác ăn.
Thứ Diệp Thần để ý, chính là bảo vật!.
Bảo vật theo sao băng rơi xuống mặt đất, không nhiều nhưng lại là bảo vật có công năng rất mạnh.
Quan trọng hơn một chút, ở chỗ này, kiếp trước cũng không có yêu tinh chuột nổi loạn.
Kết hợp với tình trạng hiện tại, không khó có thể đoán ra.
Mãnh thú chuột cấp đại đó, khẳng định là bị người gϊếŧ.
Thậm chí Hồ Tiểu Nguyệt đang đứng trước mặt hắn lúc này, khi ấy đều tán thân dưới răng chuột.
Bị ai gϊếŧ, Diệp Thần cũng mặc kệ, hắn chỉ để tâm tới bảo vật.
Một khi đúng là bảo vật, Diệp Thần sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, nếu thả cái loại chuột tự do tăng kích thước này, đối với người sắp lập lãnh địa như Diệp Thần mà nói, là uy hϊếp cực lớn.
Chuột thường còn chưa tính, con chuột trước mắt càng không thể giữ.
Bằng không cứ để mặc nó phát triển, trở thành yêu vương một phương, dẫn đầu đoàn quân khổng lồ, đánh sâu vảo lãnh địa gây tổn hại lớn, đáng sợ biết chừng nào.
Kiếp trước không ít lãnh địa bị chuột mãnh thú diệt, mà chỉ là một đàn không có yêu vương.
Diệp Thần không muốn dẫm lên vết xe đổ, lại càng không thể mượn tay kẻ khác diệt chuột, nguy hiểm phải bóp chết trước tiên.
“Xoạt xoạt.” Âm thanh bén nhọn truyền tới.
Con chuột lớn vừa xuống lầu thấy Diệp Thần, hai mắt màu đỏ tươi, lộ ra ánh đỏ của máu.
Ngay lúc Hồ Tiểu Nguyệt bị Diệp Thần quát, bị doạ nhưng chẳng rõ tình huồng, định mở miệng, lui từng bước rồi dừng lại.
Lại lùi, lại dừng lại.
Vài ba lần muốn trốn, muốn chạy rồi lại ngập ngừng.
Nội tâm cô lúc này rất mâu thuẫn, cô muốn chạy thật nhanh.
Loại chuột này rất kinh khủng, một đớp cắn chân, dù có xương cũng không cản được răng nanh sắc nhọn của chúng.
Người trong khách sạn, dù là trong phòng hay đứng ngoài hiện, đều bị chúng tìm được.
Sau đó cắn chết, nhai vụn, nuốt ăn, không lưu lại chút gì.
Vậy mà Diệp Thần cứ thế, như thạch bàn đứng ở cửa.
Hồ Tiểu Nguyệt há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, cô nhận ra Diệp Thần không có ý rời đi.
Sau một phen giao tranh kịch liệt giữa lí trí và tình cảm, Hồ Tiểu Nguyệt cắn răng dậm chân.
Sau đó, cứ đứng ở đó.
Chỉ là tay cô đã chạm được vào của xe của Diệp Thần.
Cô không muốn chết, thực sự không muốn chết.
Nhưng cô không muốn về sau lương tâm bị khiển trách, ngày đêm đều gặp ác mộng.
Diệp Thần cứu cô một lần, đây đã là lần thứ hai.
Cô chưa từng nghĩ, tối qua Diệp Thần này, người thuộc tầng lớp thấp kém của thấp kém, lại không chớp mắt mà cứu cô, hơn nữa đây là lần thứ hai.
Trong mắt cô, Diệp Thần là vì cô mà ở lại.
Đúng lúc này, Diệp Thần cử động tay cầm thí thần thương, cả người hướng về phía trước mà lao như điên, về phía con chuột chuẩn bị cắn chết hắn.
Không có trí tưởng tượng, không có chiêu thức, Diệp thần đơn giản chỉ phóng thương về phía trước.
“Vèo’ một tiếng.
Nhằm phía con chuột phòng tới, trong nháy mắt con chuột bị đâm thủng, rồi bị Diệp Thần thuận tay vứt qua chỗ khác.
Máu vung đầy trời cao
“Xoé xoé.”
Tiếng con chuột kêu thảm thiết vẳng tới.
Một con rồi một con liên tiếp xuất hiện ở cửa khách sạn.
“A!” Mặt Hồ Tiểu Nguyệt nhất thời cứng đờ, sau đó cô kêu một tiếng chói tai.