Chương 19: Mãnh thú chuột

Phóng xe ô tô về phía khách sạn năm sao, Diệp Thần đi vào cửa khách sạn.

Trên đường, có thể dễ thấy những nhóm người đi đường túm năm tụm ba.

Trong tay họ, đều cầm mấy loại vũ khí thô sơ, như dao thái, gậy bong chày linh tinh.

Thỉnh thoảng sẽ có dăm ba người cầm đao, dao bầu, những người này cơ bản đều là lưu manh, côn đồ.

Không thể mở cửa ô tô, đường không thông, cho dù thông cũng chẳng thể sử dụng, bởi vì quy tắc đã thay đổi.

Diệp Thần ngồi trên xe, phóng đi trước, nhìn những người kia đã bắt đầu đông lên.

Mục đích của bọn họ, chính là thức ăn.

Dân dĩ thực vi thiên, bất luận là thời đại nào, đều như vậy.

*() ham muốn đầu tiên của con người là ăn

*

Mặc dù tỷ lệ tiến bộ của xã hội luôn cao, lương thực, mãi là nhóm đồ cần thiết nhất cho con người.

Trời đất biến động mãnh mẽ, mọi người khủng hoảng sợ hãi, nhưng dù vậy cũng không thể nào cản lại sự uy hϊếp từ đói khát.

Thời đại này, nhất là trong thành phố, sớm đã hình thành thói quen không chứa rau củ trong nhà.

Mọi người mua ngay ăn ngay, cùng lắm là trữ rau trong hai, ba ngày.

Đương nhiên, tự mình nấu cơm, thì sẽ chất ở trong nhà một khối lượng cực kì lớn đồ xuất xứ thực vật, như gạo, bột mì và các đồ linh tinh khác.

Rau dưa cũng không lưu lại nhiều.

Mà trong thành phố, không tự nấu cơm, quả thật rất nhiều người.

Chính vậy tạo thành kết quả, bọn họ không thể không ra đường, đi cướp thực vật.

Mặc dù bên ngoài tràn đầy những thứ họ không biết, tòn tại nguy hiểm khó lường.

“Thế giới chết tiệt này, rốt cuộc là sao vậy chứ?”

“Ai mà biết, mới qua một đêm, cỏ dại đã cao quá đầu người, nhìn cái cây này xem, nếu sinh trưởng bình thường, mấy trăm năm cũng không thể to như vậy.”

“Các cậu nói, tình huống hiện tại có liên hệ gì với cái trò chơi kia không?”

“Sao băng, dị biến, trò chơi, ai mà biết, thật sự có quan hệ hay không.”

Có quan hệ thì chúng ta cũng làm được gì đâu, mệt mỏi a, còn không nói, trò chơi kia quả là không tồi, công nghệ cao, các cậu có xem tiền chũng ta gửi trong ngân hàng không/”

“Cậu nói đến tín dụng điểm ư, ở trò chơi ý, lúc trước có một đám người cứ nói cái gì tín dụng điểm, tớ tự đi thăm dò, thì phát hiện ra tiền trong ngân hàng của tớ đều biến thành tín dụng điểm.”

“Chẳng lẽ địa cầu bị xâm lược?”

“Ai biết chứ, chẳng qua cái tín dụng điểm này, hẳn là hữu dụng, cụ thể sao chỉ có trời mới biết.”

Tiếng thảo luận dần nhỏ đi, Diệp Thần ngồi xe ô tô, cũng dần rời xa khỏi đám người kia.

Giờ phút này nhìn có vẻ yên bình, nhưng không bao lâu nữa, sự an bình này sẽ bị phá vỡ.

Tới lúc mọi người phát hiện súng ống đã hết hiệu lực, hỗn loạn sẽ bùng nổ, càng ngày càng trầm trọng.

Mặc dù trí não Bàn Cổ cung cấp vật tư cho cuộc sống, cũng không có tác dụng.

Thời điểm kia, mọi người đều sẽ hiểu thế giới này, hiểu về trò chơi hồng hoàng, du͙© vọиɠ mới sẽ xuất hiện, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ.

Chém. gϊếŧ tranh đấu hỗn loạn trở thành chủ đề gần như vĩnh hằng.

Cũng vì nhân loại tự làm, cũng do Vu Yêu hai tộc.

Diệp Thần đang lái xa, đi vào cửa khách sạn năm sao, thấy một bóng người thất thểu chạy từ cửa khách sạn ra.

Hồ Tiểu Nguyệt?

Diệp Thần hơi sửng sốt, sau đó mày nhíu lại.

Cái váy trắng của Hổ Tiểu Nguyệt loang lổ vết máu, tóc tai tứ tung, mặt vô cùng sợ hãi.

Hiển nhiên là gặp chuyện vô cùng sợ hãi.

Ngay lúc Diệp Thần đang cho rằng hồ tiểu nguyệt bị người khác đánh, thì hắn nghe thấy tiếng “Bùm bùm”.

Nghe thấy tiếng động này sắc mặt Diệp Thần có chút biến đổi, người vừa động, hơi thở đã ở ngay sau người Hồ Tiểu Nguyệt, tay phải vung lên, Thí Thần thương xuất hiện trong nháy mắt.

Hồ Tiểu Nguyệt đột nhiên thấy diệp thần, chính vì hắn tốc độ quá nhanh, không đợi cô nói gì, đã tới sau lưng cô rồi.

Hồ tiểu nguyệt có chút sửng sốt, bắt đầu hoảng sợ đứng lên, kêu to: “Diệp Thần! Chạy mau! Có…”

Lời Hồ Tiểu Nguyệt định nói, mới nói được một nửa, lưỡi đã líu lại.

Cô nhìn chằm chằm vào Thí thần thương trong tay Diệp Thần.

Không phải cô nhận ra Thí Thần thương, mà cô xác định lại, vừa rồi trong tay diệp thần không có gì, hai tay hắn trống trơn.

Tuy hiện tại cô chật vật,sợ hãi quá sợ hãi, nhưng cô chắc chắn mình không nhầm.

Diệp Thần không để ý tới Hồ Tiểu Nguyệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào sảnh lớn khách sạn.

Đúng lúc, một con chuột trưởng thành vô cùng to có lông màu vàng xuất hiện trên sảnh khách sạn.

Chuột cấp mãnh thú! Sao có thể!

Diệp Thần xác định được thực lực của nó trong nháy mắt, là cấp mãnh thú.

Thông suốt, mãnh thú, tinh quái, yêu thú, yêu tinh, chính là cách phân chia tạp binh của Yêu tộc.

Trở thành yêu tinh mới xem như trở thành thành viên chân chính của yêu tộc, có thể hoá lớn nhỏ, đương nhiên các chủng linh tinh thân người đầu thú cũng tồn tại.

Thân thể của chúng nhiều hoặc ít sẽ giữ lại một phần của bản thể.

Giống như đầu hay đuôi, hay móng vuốt, vân vân.

“Diệp Thần! Chạy mau đi!” Hồ Tiểu Nguyệt nhìn thấy con chuột đang lao xuống, hét một tiếng chói tai.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương này beta hơi gấp mọi người đọc tạm nhé

Tình hình là t5 thi, t6 đi phượt nên 3 ngày tới thời gian ra chương k đúng giờ nữa. Nhưng mình sẽ tranh thủ

Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Cảm ơn bạn Thiên.Địa.Pháp.Tắc đã ủng hộ nhóm dịch nhá <3 <3 <3

------------------------ Tvtg ---------------------------