Chương 92. Bạch Cẩm đối chất

Kim Quang yên lặng bay tới, trong lòng bất an, không biết vị sư huynh nghiêm khắc này sẽ xử trí mình như thế nào, sẽ không phải là trục xuất khỏi sư môn đó chứ?

Bạch Cẩm đưa tay vỗ vỗ bả vai Kim Quang, ôn hòa nói: "Làm sai thì phải chịu phạt, ngươi có nhận không?"

Kim Quang rầu rĩ gật đầu nói: "Ta nhận!"

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Nhận thì tốt rồi!"

Kim Quang vội vàng nói: "Xin sư huynh hãy cho ta một cơ hội, đừng trục xuất ta ra khỏi sư môn."

"Đi theo ta!"

Bạch Cẩm bay xuống bên dưới, đáp xuống trên Kim Quang Đỉnh nơi bọn hắn tranh phong, Kim Quang cũng hạ xuống bên cạnh Bạch Cẩm.

Ánh mắt của tất cả những người còn lại đều di động theo Bạch Cẩm, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, không biết hắn sẽ xử lý kiểu gì?

Bạch Cẩm chỉ vào một tòa sơn phong cao vυ"t ở phía đông nói: "Biết nơi đó là địa phương nào không?"

Kim Quang do dự một chút rồi nói: "Ngọc Thanh Phong."

Bạch Cẩm nói: "Quỳ xuống!"

Kim Quang khó tin nhìn Bạch Cẩm.

Đông đảo đệ tử Tiệt Giáo giữa không trung cũng đều xôn xao.

Đa Bảo sững sờ, phẫn nộ nói: "Bạch Cẩm, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Bạch Cẩm ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Đương nhiên ta biết mình đang nói cái gì, còn mời đại sư huynh đừng nên nhúng tay."

Đa Bảo vừa muốn di chuyển, Vô Đương thánh mẫu đã đưa tay khoác lên vai Đa Bảo, lắc đầu đối với hắn.

Bạch Cẩm quát lên một lần nữa: "Quỳ xuống!"

Kim Quang nắm chặt quyền, khẽ cắn môi, trong mắt mang theo vẻ khuất nhục, sư huynh vậy mà lại để ta cúi đầu trước Xiển Giáo? Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng, phịch một tiếng quỳ xuống, hắn đối mặt thẳng với Ngọc Thanh Phong.

Chúng đệ tử Tiệt Giáo ở không trung đều xôn xao, ngay cả mấy người Thạch Cơ cũng khó mà tin nổi, sư huynh vậy mà lại cúi đầu trước Xiển Giáo? Tất cả đệ tử Xiển Giáo đều lộ vẻ mặt đắc ý, hài lòng nhìn Bạch Cẩm. Khó trách sư phụ lại để hắn đi nghe đạo, hoá ra chính là hạc nuôi trong nhà chúng ta.

Bên trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên mặt không biểu tình, ánh mắt sâu kín quan sát Bạch Cẩm, tiểu gia hỏa ngươi đã thu hẹp con đường của chính mình!

Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Ngươi có biết ta để ngươi bái người nào không?"

Kim Quang lạnh giọng mở miệng: "Xiển Giáo!"

Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Là Xiển Giáo mà cũng là sư bá, sư bá của ta và ngươi."

Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh nghiêm nghị nói: "Các ngươi đều nhớ kỹ một điểm cho ta, Tiệt Giáo ta đi chính là Thông Thiên đại đạo, đứng chính là đỉnh thiên lập địa, hành sự chính là cứng rắn mà nhiệt huyết, kính chính là sư thân lý thiên địa. Có thể không lạy trời, có thể bất kính địa, nhưng các ngươi nhất định phải tôn kính sư tôn cho ta." Một câu một lời vô cùng khí phách, vang vọng giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Giọng điệu Bạch Cẩm hòa hoãn mấy phần: "Hồng hoa bạch ngẫu thanh diệp, tam giáo vốn là một nhà. Mặc kệ ngoại nhân thấy thế nào, các ngươi đều phải hiểu, tất cả đều xuất từ cùng một cội nguồn. Tuy là tam giáo nhưng cùng một thể, giống như dãy Côn Luân Sơn này chính là từ một cội nguồn mà ra, vì sao lại tranh chấp lẫn nhau đây?"

Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng cười cười gật đầu.

Trong Ngọc Thanh Cung, sắc mặt trầm thấp của Nguyên Thủy cũng hòa hoãn mấy phần.

Trong Thượng Thanh Cung, trong lòng Thông Thiên nhất thời dễ chịu hơn một chút. Tiểu gia hỏa nói vẫn có chút đạo lý, không sai, đạo của ta chính là như vậy. Nhân hành thiên địa, đạo tâm tươi sáng.

Trên đỉnh núi, Bạch Cẩm quát: "Bái!"

Kim Quang cộp một tiếng dập đầu.

Bạch Cẩm cũng chắp tay thi lễ nói: "Cái cúi đầu này, lễ kính sư bá."

"Lại bái!"

Kim Quang cộp một tiếng dập đầu một lần nữa.

"Cái cúi đầu này là bởi vì tiểu bối không ra tiểu bối, dĩ hạ phạm thượng đắc tội sư huynh, cầu sư bá thông cảm."

"Ba bái!"

Cộp! Kim Quang dập đầu.

"Cái cúi đầu này là bởi vì ngươi cô phụ tình nghĩa Tam Thanh."

Bạch Cẩm đứng lên, nghiêm nghị nói: "Kim Quang, ngươi có phục không?"

Kim Quang lớn tiếng nói: "Phục!"

"Vậy liền quỳ ở đây, ngày nào sư bá tha thứ cho ngươi, ngươi mới có thể đứng dậy."

Kim Quang lớn tiếng đáp: "Vâng!" Bịch một tiếng dập đầu thật sâu.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Nhiên Đăng và đám người Xiển Giáo, lớn tiếng nói: "Sư thúc, sư đệ, hài lòng chứ?"

Nhiên Đăng vừa cười vừa nói: "Tiểu sư điệt sáng suốt quyết đoán, chúng ta vô cùng bội phục."

Mấy người Quảng Thành Tử cũng đều lộ ra nụ cười, khẽ vuốt cằm...

Bọn người Nhiên Đăng quay về phía Ngọc Thanh Phong định bay đi.

"Sư thúc, sư đệ xin dừng bước!" Một thanh âm sâu kín vang lên.

Bọn người Nhiên Đăng dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Bạch Cẩm, còn có chuyện gì?

Nhiên Đăng cười hỏi: "Sư điệt muốn về Ngọc Thanh Phong cùng chúng ta sao?"

Bạch Cẩm phi thân lên hỏi: "Trước đó sư đệ có lời, Tiệt Giáo ta đều là một đám khoác lông mang sừng nở ra từ trứng ướt, không xứng là đệ tử của Thánh Nhân?"

Thái Ất Chân Nhân gật đầu lên tiếng: "Đây là lời ta nói, đương nhiên sư huynh không ở trong đám này."

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Lời này của ngươi là từ nơi nào mà ra?"

"Tất nhiên là ngộ ra từ giáo nghĩa của Xiển Giáo ta."

Bạch Cẩm nhìn về phía các đệ tử Xiển Giáo còn lại nói: "Các ngươi cũng có quan điểm này?"

Toàn bộ đám người Quảng Thành Tử đều gật đầu, trở thành đệ tử của Thánh Nhân, bọn hắn trải qua thiên tân vạn khổ, xông qua mười hai toà đại trận mà thành, nắm giữ toàn bộ thiên kiêu ở hồng hoang, tự nhiên sẽ chướng mắt đám yêu ma quỷ quái Tiệt Giáo trở thành đệ tử ngoại môn của Thánh Nhân dễ như trở bàn tay.