Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 90. Giảng đạo kết thúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua đông đảo đệ tử Tiệt Giáo ở xung quanh, lạnh lùng nói: "Một đám khoác lông mang sừng nở ra từ trứng ướt mà cũng xứng xưng huynh gọi đệ với chúng ta sao? Nhìn lại xem các ngươi là cái thứ gì? Cũng xứng gọi là đệ tử của Thánh Nhân?"

Thạch Cơ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thái Ất Chân Nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được lắm, ta đã ghi nhớ ngươi."

Bên trong Thượng Thanh Cung, sắc mặt Thông Thiên giáo chủ tái xanh. Sư huynh, đệ tử của giáo ngươi thật giỏi.

"Vậy ta có xứng xưng huynh gọi đệ cùng với các ngươi hay không?" Một đạo âm thanh thật lớn đột nhiên vang lên.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, một tên tiểu mập mạp trang nghiêm chậm rãi hạ xuống, tài hoa xuất chúng, bễ nghễ tứ phương, khí tức uy nghiêm bá đạo bao phủ một phương thiên địa.

Kim Quang Tiên nửa quỳ tại đỉnh núi đột nhiên ngẩng đầu kinh hỉ kêu lên: "Đại sư huynh!"

Những đệ tử ngoại môn khác cũng ngạc nhiên bật thốt: "Đại sư huynh đến!"

"Tham kiến đại sư huynh."

Chúng tiên Xiển Giáo cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

Quảng Thành Tử ngưng trọng nói: "Đa Bảo sư huynh!"

"Ta không đảm đương nổi!"

Thân ảnh Đa Bảo lóe lên tại không trung, một đạo thanh quang xẹt qua, hắn lập tức xuất hiện ở trước mặt Quảng Thành Tử, đánh ra một chưởng ấn to lớn.

Đồng tử của Quảng Thành Tử co rụt lại, hắn vội vàng nghênh tiếp chưởng ấn này.

Oanh!

Một đạo gợn sóng thanh sắc quét ngang, tất cả chúng tiên Xiển Giáo ở chung quanh lập tức bị đánh bay, Quảng Thành Tử cũng phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt bay ngược ra ngoài. Một tiếng ầm vang lên, hắn bị nện đến chỗ xa xa ở trên ngọn núi.

Đa Bảo đứng giữa không trung, cả người tản ra khí thế cường đại, đạo bào phấp phới, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng nói: "Cho dù không hăng hái đấu tranh thì bọn hắn cũng là đệ tử của Tiệt Giáo ta, ai cho các ngươi lá gan làm nhục đệ tử của Tiệt Giáo ta?"

Trong tay hiển hiện một thanh Tiên Kiếm, thân ảnh Đa Bảo lóe lên xuất hiện ở trước mặt Xích Tinh Tử, một kiếm vung xuống, giữa không trung xẹt qua một đạo ngân quang.

Đồng tử của Xích Tinh Tử co rụt lại, không đỡ được, hắn hoàn toàn không thể đỡ được. Đạo bào màu tím trên thân lập tức hiển hiện ra một trận đồ bát quái bao phủ lấy Xích Tinh Tử ở bên trong. Tiên Kiếm chém xuống trận đồ bát quái. Xích Tinh Tử nhất thời rơi xuống giống như thiên thạch, một tiếng ầm vang lên, hắn lọt thỏm trong núi rừng ở bên dưới, đất đá bốc lên cả trăm mét.

Đa Bảo ngạo nghễ nói: "Bát Quái Tử Thụ Tiên Y? Nếu không nhờ có tiên y này hộ thân, một kiếm của ta đã trảm được ngươi!"

Đáng ghét! Xích Tinh Tử ở bên dưới đột nhiên bay lên, sắc mặt hắn tái xanh.

Một cái Ngọc Tịnh Bình trắng thuần tựa như một ngọn núi nhỏ hiển hiện giữa không trung, đột nhiên nện xuống chỗ Đa Bảo. Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, bên trong trữ nước cam lộ, có khởi tử hồi sinh chi công, cũng có tứ hải chi trọng.

Đa Bảo nâng tay lên đỡ.

Ầm!

Ngọc Tịnh Bình nện xuống tay Đa Bảo, nhất thời đè Đa Bảo chìm xuống cả trăm mét, nhưng hắn vẫn vững vàng nâng đỡ, giống như một tay chống trời.

Ở nơi xa, Từ Hàng chấn kinh kêu lên: "Làm sao có thể?"

Một cái tay khác của Đa Bảo siết chặt thành quyền, đột nhiên lao ra.

Ầm!

Ngọc Tịnh Bình lập tức bị một quyền đánh bay.

Chúng đệ tử Tiệt Giáo ở nơi xa nhao nhao reo hò, hai mắt tỏa sáng nhìn ngắm Đa Bảo đạo quân bễ nghễ vô địch, tràn ngập sùng bái.

Đa Bảo tuy còn non nớt nhưng đã bộc lộ ra tư chất độc tôn trong cùng thế hệ, chúng tiên Xiển Giáo mới nhập môn hoàn toàn không phải là đối thủ.

Trên đám mây, ánh mắt Thạch Cơ lộ vẻ sầu lo. Mặc dù Đa Bảo sư huynh thể hiện ra uy phong của Tiệt Giáo, nhưng sau khi việc này qua đi, Bạch Cẩm sư huynh ở trong mắt các đệ tử của Tiệt Giáo tất nhiên sẽ rơi xuống ngàn trượng. Bạch Cẩm sư huynh, rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào!

Hai thân ảnh hiển hiện ở bên cạnh Thạch Cơ, chính là Vô Đương thánh mẫu và Kim Linh Thánh Mẫu.

Thạch Cơ cùng Cô Lương vội vàng chắp tay nói: "Bái kiến hai vị sư tỷ!"

Vô Đương thánh mẫu nhấc tay, vừa cười vừa nói: "Không cần đa lễ!"

Thạch Cơ cùng Cô Lương đứng dậy, bốn người tiếp tục quan sát chiến trường.

Vô Đương thánh mẫu cảm khái nói: "Thiên tư Đa Bảo không dưới những Tiên Thiên Thần Linh kia, khoảng cách đến Đại La chi cảnh đã không xa."

Kim Linh Thánh Mẫu ao ước nói: "Đại La chi cảnh! Sư huynh thật lợi hại."

Ầm!

Một quyền của Đa Bảo đánh bay một đầu Hoàng Long to lớn, đến đây thì toàn thể mười bốn vị Kim Tiên của Xiển Giáo đã bại. Đa Bảo đứng giữa không trung, đạo bào bay múa, uy áp thiên địa.

Đột nhiên, một ngọn lửa hiện lên giữa không trung, trong ngọn lửa xuất hiện một bóng người gầy gò, ngăn ở trước mặt Đa Bảo.

Đồng tử Đa Bảo co rụt lại, trường kiếm trong tay vung ra, lưu quang thoáng hiện.

Bóng người gầy gò mỉm cười, bình thản vỗ tới một chưởng. Phanh! Tiên Kiếm của Đa Bảo bị ngăn trở, không có cách nào tiến thêm.

Bóng người gầy gò đưa tay bắn ra. Keng! Tiên Kiếm của Đa Bảo lập tức bị đẩy lùi, lực đạo cường đại cũng đánh bay Đa Bảo. Giữa không trung hắn liên tiếp lui về phía sau, thân hình bất ổn trông vô cùng chật vật.

Đa Bảo ổn định thân hình, quát lên: "Đại La Kim Tiên, ngươi là ai?"

Bóng người trong ánh sáng vừa cười vừa nói: "Bần đạo Nhiên Đăng!"

Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng Thiên Tôn đột nhiên dừng giảng đạo.

Bạch Cẩm, Huyền Đô, Chân Vũ tất cả đều mở to mắt.

Thái Thượng vừa cười vừa nói: "Hôm nay giảng đạo đến đây thôi. Bạch Cẩm, ngươi đi về trước đi!"

"Vâng!" Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: "Đa tạ Đại sư bá!"

Thái Thượng cười gật đầu, Bạch Cẩm quay người đi ra bên ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »