Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 87. Ngân Giác đạo đồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, vểnh tai lắng nghe.

"Chí đạo vô đạo, chân không vô sắc. Tư chi giả chẳng có việc gì không biết, quan chi giả không có việc gì là không thể nhìn rõ, hành chi không thể đến, lò rèn đúc thiên địa, tuân theo tạo hóa, tịch mà bất động, ứng đầy sáu hư, khiến vạn vật mông hưu, quần sinh phục mệnh. Nguy nguy hồ chí nhĩ tai, không phải thánh nhân ai có thể thành thông chi giả…”

Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng đạo, hư không sinh ra đủ loại dị tượng, tử khí tràn ngập, đại đạo thiên âm, uy nghiêm túc mục.

Giảng đạo trong suốt ba ngày, sau đó vào ngày giảng đạo cuối cùng, Bạch Cẩm bái biệt sư bá quay lại Thượng Thanh Phong.

Mới vừa từ trên đám mây hạ xuống trước cửa cung điện, đột nhiên một thanh âm vang lên tại thiên không: "Bạch Cẩm sư huynh, Bạch Cẩm sư huynh ở đây sao? Ai ui người ở Thượng Thanh Phong này cũng thật nhiều."

Bạch Cẩm đột ngột ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ lặng lẽ. Đại ngốc tử nào đó đang rống to ở phía trên, Bạch Cẩm mở miệng nói: "Vị sư đệ nào tìm ta?" Thanh âm trùng trùng điệp điệp truyền đi, cả Thượng Thanh Phong đều có thể nghe được rõ ràng.

Một đóa mây trắng xẹt qua không khung nhanh chóng mà đến, hạ xuống lơ lửng ở trước mặt Bạch Cẩm, trên mây trắng là một tiểu đạo đồng mọc ra độc giác ngân sắc đang đứng.

Ngân Giác tiểu đạo đồng dò xét trên dưới, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi chính là Bạch Cẩm sư huynh?"

Bạch Cẩm gật đầu vừa cười vừa nói: "Đúng là ta, sư đệ từ đâu mà đến?"

Ngân Giác tiểu đạo đồng chắp tay thi lễ nghiêm mặt nói: "Sư huynh, ta là đạo đồng của Thái Thượng Thánh Nhân trên Thái Thanh Phong tên gọi Ngân Giác, phụng mệnh lão gia đến đây mời sư bá tiến đến nghe đạo."

Đột nhiên Bạch Cẩm trừng to mắt, lại muốn ta đi nghe đạo? Sư phụ vừa giảng đạo ta còn chưa tiêu hóa, ngay sau đó Nhị sư bá liền giảng đạo, Nhị sư bá giảng đạo ta còn chưa tiêu hóa, Đại sư bá cũng giảng đạo? Các ngươi từng người từng người một hẹn nhau đúng không?

Ngân Giác nghi hoặc kêu lên: "Sư huynh… sư huynh…”

Bạch Cẩm bừng tỉnh, thò tay lấy ra một đồng Công Đức Kim Tiền bộp một cái đập vào trong tay Ngân Giác, vừa cười vừa nói: "Làm phiền sư đệ đi một chuyến, sư huynh vừa luyện chế một chút đồ chơi nhỏ, sư đệ cầm đi chơi đi."

Trong lòng Ngân Giác cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ sư huynh thật sự coi ta là tiểu yêu quái năm ba tuổi sao? Vậy mà muốn cầm tiểu pháp bảo luyện chế để giao hảo với ta? Phải biết rằng luyện chế đồ vật là sở trường của lão gia chúng ta!

Ngân Giác tùy ý cúi đầu nhìn một chút, từng đồng kim tiền ở trong lòng bàn tay phát ra kim quang lóng lánh, tràn ngập khí tức dụ hoặc, đột nhiên hai mắt trừng lớn, công đức?

Trước khi được lão gia thu làm đạo đồng, mình và ca ca vẫn luôn khổ tu, công đức càng là đồ tốt có thể ước vọng nhưng không thể cầu. Hắn vô thức siết chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Sư huynh, cái này không được đâu?"

Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Không có gì không được, nếu như ngươi là đạo đồng của Thái Thượng sư bá, chúng ta cũng là người một nhà. Sư huynh ta đưa chút lễ gặp mặt là chuyện nên làm."

Ngân Giác liên tục gật đầu, sư huynh quả nhiên là sư huynh, nói rất hay và rất có lý. Trong tay hắn lóe lên quang mang, Công Đức Kim Tiền lập tức biến mất, hắn chìa tay ra nói với vẻ mặt tươi cười: "Sư huynh, xin mời lên vân."

Bạch Cẩm bước tới một bước, đi lên trên đám mây, vừa cười vừa nói: "Làm phiền sư đệ."

"Không phiền, không phiền." Ngân Giác điều khiển mây trắng chở Bạch Cẩm bay đến Thái Thanh Phong.

Trên đám mây, Bạch Cẩm hiếu kỳ hỏi: "Sao đột nhiên Đại sư bá lại muốn giảng đạo?"

Ngân Giác lập tức trả lời: "Lão gia chúng ta vừa mới thu nhận hai đệ tử, lần này là giảng đạo cho đệ tử, người cố ý sai ta đi mời sư huynh."

Sau đó, hắn hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, quan hệ giữa ngươi và lão gia chúng ta rất tốt sao?"

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Ngươi đã từng nghe qua câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Hồng hoa bạch ngẫu thanh diệp, tam giáo vốn là một nhà."

Ngân Giác mờ mịt lắc đầu.

"Mặc kệ là Nhân Giáo, Xiển Giáo hay Tiệt Giáo thì đều là đồng môn của cùng một sư, cho dù giáo nghĩa khác biệt nhưng đều đến từ cùng một nguồn, khác đường nhưng cũng đồng quy.

Cho nên mặc dù có sự phân chia thành Nhân Giáo, Xiển Giáo và Tiệt Giáo nhưng thật ra chúng ta là người một nhà, vậy thì sư bá gọi ta cũng đâu có gì kỳ quái?"

Ngân Giác liếc mắt một cái, có phải sư huynh ngươi cho là ta ngốc hay không? Nếu như là nguyên nhân này, hẳn là lão gia sẽ mời tất cả đệ tử Tiệt Giáo và Xiển Giáo mới đúng chứ!

Bên trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên nhìn xa xa ra bên ngoài, hỗn tiểu tử Bạch Cẩm này lại đi nghe giảng đạo, phải chăng ta cũng nên tìm một đạo đồng? Hay là điểm hóa một cái ngay trong cung điện? Ánh mắt hắn lưu luyến nhìn một vòng xung quanh cung điện.

Sau một lát, đám mây đáp xuống Thái Thanh Phong, Bạch Cẩm và Ngân Giác đi vào Thái Thanh Cung.

Bên trong đạo cung, Thái Thượng Thiên Tôn hoà ái ngồi trên chủ vị.

Phía dưới có hai bóng người, một trước một sau xếp bằng ở trên bồ đoàn, người trước là một nam tử trung niên, đằng sau là một thanh niên, tất cả đều thuộc nhân tộc.
« Chương TrướcChương Tiếp »