Chương 84. Trục xuất sư môn

Đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên đang đứng ở bên trái đều biến sắc, không ngờ Bạch Cẩm lại đang tra cái này, càng không nghĩ đến lại thật sự có người dám tham lam hấp thu Công Đức Lực trong thẻ bài chứng minh thân phận, bọn hắn đều là kẻ ngu à?

"Bát đệ tử ngoại môn Hoàng Đại Tiên."

"Cửu đệ tử ngoại môn Thiên Mục Tiên."

...

Thạch Cơ lần lượt đọc tên mọi người, sau đó từng đệ tử ngoại môn đi ra để phân biệt rồi mới chia trái phải và đứng trong quang nguyên.

Càng ngày càng nhiều đệ tử ngoại môn bị gọi ra, đệ tử đứng ở bên phải cũng càng ngày càng nhiều, vậy nên bọn hắn lại càng an tâm hơn, thậm chí có người còn mỉm cười, mặc dù bây giờ vẫn chưa có kiểu nhiều người thì khó trừng phạt nhưng trong lòng mọi người đều đang nghĩ như vậy.

Trước khi trời bắt đầu sáng, rốt cuộc việc phân chia đệ tử ngoại môn cũng xong. Giờ khắc này, số người ở hai bên lại không khác nhau mấy, bên trái có trên tám trăm người, bên phải cũng có hơn sáu trăm người.

Bạch Cẩm cảm thấy có chút tiếc nuối, vẫn ít quá! Các ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.

Thạch Cơ xoay người đi tới bên cạnh Bạch Cẩm: "Sư huynh, ta điểm danh xong hết rồi, không có ai vắng mặt."

Bạch Cẩm tiếc nuối nói: "Vậy mà lại tới hết rồi."

Trong lòng tất cả đệ tử ngoại môn đang chú ý đến Bạch Cẩm đều run lên, Đại sư huynh đáng sợ này lại vẫn hy vọng có người không tới, hắn định gϊếŧ gà dọa khỉ sao?

Bạch Cẩm nhìn quanh mọi người, sau đó thong thả nói: "Đỉnh tiên là Thánh, Thánh kiêu ngạo nhất là Thông Thiên, chặn thiên đạt đạo, ai có thể sánh được?"

Thái Thượng của Thái Thanh Phong đang nhàn nhã uống trà, nhất thời đưa mắt nhìn sang, cười ha ha một tiếng, tiếp tục quan sát với vẻ vô cùng hứng thú.

Nguyên Thủy của Ngọc Thanh Phong đang tĩnh tọa từ từ mở mắt, bĩu môi khinh thường, thánh là kiêu ngạo nhất? Hắn là Thánh ngu ngốc nhất thì có, hắn sẽ thu nhận loại đồ đệ này sao?

Trên mặt của Thông Thiên ở Thượng Thanh Cung lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn đứng thẳng cười ha hả. Vẫn là Bạch Cẩm hiểu rõ ta nhất! Không hổ là đệ tử ruột của ta.

Trên hòn đá to ở bên cạnh Tĩnh Tự Hồ, Bạch Cẩm đứng thẳng người, ngửa mặt nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ, ngạo nghễ nói: "Phàm là tiên nhân của Tiệt Giáo ta, không thể có ngạo khí thì cũng tuyệt đối không thể ngông nghênh, phải ngạo nghễ thiên địa, chí hướng cửu thiên!" m thanh khí phách mạnh mẽ rung chấn cả thiên địa, toàn bộ Thượng Thanh Phong lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả đệ tử ngoại môn ở bên trái đều nghiêm nghị, ngay cả mấy người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên cũng đều cảm nhận được trên thân Bạch Cẩm phát ra khí tràng cường đại, trong lúc nhất thời vì đó mà say mê. Khó trách hắn có thể trở thành thủ đồ ngoại môn, có tín niệm như thế, quả nhiên chúng ta không bằng.

Trong lòng đông đảo đệ tử ở bên phải nhất thời sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, dường như tình huống càng ngày càng không ổn!

Thông Thiên trong Thượng Thanh Cung mừng rỡ khen: "Nói hay lắm! Đây mới là phong thái vốn có của đệ tử Tiệt Giáo ta." Trong lòng hắn càng cảm thấy để cho Bạch Cẩm trở thành ngoại môn thủ đồ là một lựa chọn sáng suốt. Chậc chậc, mình nhìn người thật chuẩn!

Ở bên cạnh Tĩnh Tự Hồ, thanh âm của Bạch Cẩm lập tức đề cao, hắn quát to: "Ham món lợi nhỏ mà tổn hại đại nghĩa, chú ý bản thân mà quên đại giáo, các ngươi cũng xứng xưng là đệ tử Tiệt Giáo ta?"

Tất cả đám người ở bên phải run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi cực độ.

Ngay sau đó có đệ tử kinh hoảng kêu: "Sư huynh, chúng ta sai rồi. Xin sư huynh hãy cho chúng ta một cơ hội, chúng ta nguyện ý trả lại công đức."

"Đúng vậy! Sư huynh, chúng ta sai rồi."

"Sư huynh, chúng ta không dám nữa."

"Sư huynh, hiện tại chúng ta trả ngay, chúng ta sẽ trả lại công đức ngay lập tức."

...

“Ta có thể để các ngươi trở về sao?” Dường như Bạch Cẩm vô cùng thất vọng, hắn lắc đầu cảm thán nói: "Các ngươi vốn cũng không biết các ngươi sai ở đâu?”

“Ta căn bản không thèm để ý những công đức này nhưng thời điểm các ngươi ăn cắp công đức, các ngươi đã buông xuống sự cứng rắn, buông xuống đạo nghĩa của chính mình cho nên ta nói các ngươi ham món lợi nhỏ lợi mà quên đại nghĩa.”

“Thẻ này là để chứng minh thân phận của chúng đệ tử của Tiệt Giáo ta đối với bên ngoài nhưng các ngươi lại chỉ nghĩ cho bản thân, căn bản không hề quan tâm đến mặt mũi của Tiệt Giáo cho nên ta nói các ngươi chỉ lo bản thân mà quên đại giáo."

Hắn lớn tiếng quát lên: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên! Linh Nha Tiên! Cầu Thủ Tiên!"

Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên vô thức đi tới, cung kính chắp tay thi lễ, đồng thanh gọi: "Sư huynh!"

Bạch Cẩm quát: "Thu hồi thẻ bài chứng minh thân phận của bọn hắn cho ta, trục xuất khỏi sư môn!" Âm thanh cực lớn quanh quẩn tại Tĩnh Tự Hồ.

Đột nhiên Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm với vẻ khó tin, trục xuất đệ tử vừa mới thu nhận ngày hôm khỏi sư môn?

Toàn bộ đám người còn lại bắt đầu xôn xao, vậy mà lần này sư huynh lại nói thật.

Bạch Cẩm nhíu mày quát: "Còn không mau đi!"

Đột nhiên đồng tử Hồng Phong trừng lớn, hắn hoảng hốt hét lớn: "Không phục, chúng ta không phục. Chúng ta là môn hạ do sư phụ thu nhận, ngươi dựa vào cái gì mà trục xuất chúng ta khỏi sư môn?"

"Không sai! Bạch Cẩm, đừng tưởng rằng ngươi là thủ đồ ngoại môn thì có thể muốn làm gì thì làm, chúng ta đều là đệ tử của sư phụ, chẳng lẽ ngươi có tư cách trục xuất chúng ta?"

"Cứu ta! Đa Bảo Đại sư huynh cứu ta!"

"Sư huynh, tha cho ta lần này đi! Ta cũng không dám nữa."