Chương 82. Lén hấp thu công đức

Thông Thiên cười ha ha: "Thẻ bài chứng minh thân phận, không ngờ hắn cũng nghĩ ra được cái này."

Vô Đương thánh mẫu bất lực nói: "Sư phụ, mặc dù hành động này của sư đệ là có ý tốt nhưng trong thẻ bài chứng minh thân phận có thêm vào Công Đức Lực, không khỏi có chút quá xa xỉ, nếu công đức của sư đệ bị hao tổn quá nhiều thì sẽ bất lợi cho tu hành sau này của hắn."

Thông Thiên không thèm để ý nói: "Đối với hắn thì chút công đức này có là gì chứ? Công đức của hắn hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của các ngươi nhưng vi sư không ngờ hắn sẽ rộng rãi như vậy, lại chủ động chia sẻ công đức cho mọi người, hành vi này thật sự không giống hắn chút nào! Có chút kỳ lạ!"

Vô Đương thánh mẫu trợn to hai mắt, sư đệ lấy đâu ra nhiều công đức như vậy? Chẳng lẽ hắn đã làm được việc gì có ích cho thiên địa?

Thông Thiên cúi đầu nhìn thẻ bài chứng minh thân phận trong tay: "Một mảnh ngọc cộng thêm một chút công đức sẽ tạo ra một thẻ bài chứng minh thân phận, điều này không khỏi quá đơn giản rồi." Tâm niệm vừa động, tất cả thẻ bài chứng minh thân phận của đệ tử Tiệt Giáo lập tức biến thành thanh ngọc, lấp lánh tiên quang của Thượng Thanh, đây cũng coi như một loại thủ đoạn để đề phòng làm giả.

Bên ngoài, đông đảo đệ tử ngoại môn đều hoảng sợ mà kêu lên khi thấy được sự biến hóa của thẻ bài chứng minh thân phận.

Thông Thiên búng ngón tay, thẻ bài chứng minh thân phận của Thạch Cơ ở trong tay lập tức bay ra rồi trôi lơ lửng trước mặt Vô Đương thánh mẫu.

Vô Đương thánh mẫu thu hồi thẻ bài chứng minh thân phận, sau đó chần chờ nói: "Sư phụ, lúc ban hành thẻ bài chứng minh thân phận, sư đệ đưa ra quyết định sắp xếp lại thứ tự của đệ tử ngoại môn, như vậy có phải không hay lắm không?"

Thông Thiên không thèm để ý nói: "Nếu vi sư đã cho hắn đảm nhiệm vị trí đệ tử ngoại môn đứng đầu thì tất cả mọi việc ở ngoại môn đều do hắn tự mình xử lý, không có gì không ổn cả."

Vô Đương thánh mẫu chắp tay thi lễ: "Nếu sư phụ đã đáp ứng, vậy đệ tử liền cáo lui trước!"

Thông Thiên gật đầu.

Vô Đương thánh mẫu xoay người đi ra phía ngoài, rời khỏi Thượng Thanh Cung và biến mất trong màn đêm.

Trong đại điện trống trải, Thông Thiên lẩm bẩm một mình: "Hay là cũng tạo mấy tấm thẻ bài chứng minh thân phận cho bọn Đa Bảo nhỉ? Cái này có vẻ rất thú vị."

Sau đó hắn lại từ bỏ, đệ tử ngoại môn cần làm thẻ bài chứng minh thân phận là bởi vì sau này bọn hắn sẽ rất đông, đây được xem như một loại phương thức để phân biệt lẫn nhau nhưng đệ tử nội môn chỉ có vài người, hoàn toàn không cần thiết.

Dưới màn đêm, trong một tòa đạo cung đơn sơ được xây dựng tạm thời, mấy yêu tiên tụ tập chung một chỗ đang dùng ánh mắt sáng quắc để nhìn thẻ bài chứng minh thân phận của mình.

Một nam tử đầu sói nuốt nước miếng nói: "Quả nhiên giáo phái của Thánh Nhân, chỉ một tấm thẻ bài chứng minh thân phận mà bên trong cũng có thể ẩn chứa công đức."

Mấy người còn lại đều gật đầu liên tục, ánh mắt mang theo sự tham lam.

Bên cạnh là một lão giả có cỏ mọc trên đầu đang không ngừng vuốt râu, đôi mắt ti hí cố gắng trợn to, hắn nói: "Đây là lần đầu lão hủ ta nhìn thấy công đức, nghe nói công đức này mà được hấp thu thì sẽ vô cùng có lợi cho việc tu hành."

Đột nhiên một nữ tử ở bên cạnh mở miệng: "Hay là chúng ta hấp thu công đức này đi?"

Ánh mắt của tất cả những người còn lại đều sáng lên, sau đó hơi chần chờ.

Lão giả do dự nói: "Đây chính là thẻ bài chứng minh thân phận đệ tử Tiệt Giáo của chúng ta."

Nữ tử đắc ý nói: "Không dối gạt chư vị, sở trường của ta là luyện khí, sau khi chúng ta hấp thu công đức, ta có thể thông qua thuật luyện khí để mạ kim ty lên thẻ bài chứng minh thân phận, thoạt nhìn bề ngoài sẽ không phát hiện ra nó có gì thay đổi, không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được cái gì. Hơn nữa, nếu thẻ bài chứng minh thân phận này đã ở trong tay chúng ta thì chính là của chúng ta, chúng ta chỉ hấp thu công đức ở bên trong chứ không hề làm hỏng nó, các ngươi xem ta nói có lý không?"

Mấy người còn lại đều gật đầu liên tục, có đạo lý, vô cùng có đạo lý.

Ở hồng hoang, Vu Yêu tung hoành, cường giả vô số, trước đây bọn hắn đều bế quan khổ tu, né tránh nhân quả để không gặp nạn bỏ mình, vì vậy những người này chỉ từng được nghe về lợi ích của công đức chứ chưa bao giờ có được công đức, bây giờ công đức đang ở trước mặt, bọn hắn khó mà nén nổi lòng tham.

Đột nhiên thanh niên đầu sói mỉm cười: "Hơn nữa ta đã nương nhờ vào sư huynh nội môn, cho dù ta hấp thu công đức này thì hắn cũng không thể làm gì được ta."

Ánh mắt của tất cả những người còn lại đều sáng lên, Đại sư huynh nội môn? Đúng vậy, chúng ta cũng có bối cảnh, trong lòng bọn hắn lập tức vững vàng, cả đám gật đầu liên tục: "Rất chính xác!"

"Đúng vậy!"

"Nói có lý."

...

Nữ tử cười hì hì: "Cho dù hắn phát hiện thì sao? Chúng ta là đệ tử được sư phụ nhìn trúng mà thu vào cửa, hắn có thể chống đối sư phụ sao?"

Lão giả mọc cỏ trên đầu vội vàng nói: "Thế xin nhờ sư muội vậy."

Nữ tử cười đắc ý: "Yên tâm đi! Cứ tin vào ta, bảo đảm hai cái giống hệt nhau."