Chương 76. Thông Thiên giảng đạo

Trong truyền thuyết ở kiếp trước, Vu Yêu đã đại chiến với Nhân tộc để trở thành nhân vật chính của thiên địa, đợi một chút... một thắc mắc lập tức nảy ra trong đầu Bạch Cẩm, dựa vào cái gì mà Nhân tộc có thể trở thành nhân vật chính của thiên địa?

Trong truyền thuyết ở kiếp trước cũng không hề giải thích tại sao đột nhiên Nhân tộc lại trở thành nhân vật chính của thiên địa mà chỉ nói rằng bọn hắn là nhân vật chính trong thiên mệnh, Nữ Oa muốn thành Thánh thì phải tạo ra người, từ đó Nhân tộc sẽ trở thành nhân vật chính của thiên địa, thậm chí toàn bộ hồng hoang cũng đều phải chuyển động xung quanh Nhân tộc, đây là ý nghĩ hoang đường cỡ nào chứ.

Sau khi sống lại trong hồng hoang, Bạch Cẩm đã được tham gia vào quá trình Nữ Oa tạo ra Nhân tộc nên đương nhiên biết rằng Nhân tộc chính là quá trình Nữ Oa nương nương chứng đạo chứ không phải sau khi Nữ Oa nương nương thành Thánh thì buộc phải tạo Nhân tộc, cho dù không tạo Nhân tộc thì nàng cũng có thể tạo ra những sinh mạng khác, tất cả đều có thể chứng đạo được.

Cho nên hồng hoang hoàn toàn không có giải thích về nhân vật chính trong thiên mệnh, Nhân tộc sinh tồn ở đây vô cùng gian nan và bọn hắn có thể đạt đến trình độ hiện tại đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân.

Tuy nhiên sau đó lại phát sinh sự kiện Vu Yêu tàn sát Nhân tộc khiến Nhân tộc dần lụi tàn, dưới tình huống đó mà Nhân tộc không bị diệt vong thì đã là vô cùng may mắn rồi, thế tại sao bọn hắn lại có thể trở thành nhân vật chính của thiên địa chứ?

Hồng hoang vạn tộc bao gồm Long tộc, Thủy tộc, Quỷ tộc, Cầm tộc, không nói đến các loại chủng tộc lớn, chỉ riêng một chủng tộc nhỏ như Hồ tộc cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Nhân tộc rồi nhưng mấy vạn tộc ở hồng hoang này hoàn toàn không tranh đoạt được cơ hội trở thành nhân vật chính của thiên địa, còn thế lực đang tàn lụi sau cuộc chiến Vu Yêu như Nhân tộc lại có thể lập tức trở thành nhân vật chính của thiên địa, điều này đột ngột biết bao? Lại không công bằng biết bao? Rốt cuộc là ai ở sau lưng thúc đẩy hết thảy?

Một cái tên lập tức xuất hiện trong tiềm thức của Bạch Cẩm, Nữ Oa nương nương! Đúng vậy, chắc chắn chính là nàng.

Đại chiến Vu Yêu sắp đến gần, làm sao Vu Yêu lại dám tàn sát Nhân tộc và đắc tội với một Thánh Nhân? Bây giờ hẳn là lúc bọn hắn đang cố gắng đạt được sự ủng hộ của Thánh Nhân, trừ phi là Nữ Oa nương nương cho phép.

Đột nhiên Bạch Cẩm mở mắt, trong đó mang theo vẻ rung động, Nữ Oa nương nương đang có mưu đồ với hai tộc Vu Yêu.

Hiện tại nàng đối xử hời hợt với Nhân tộc chính là để làm nền cho hành động phía sau, nàng muốn Vu tộc và Yêu tộc đều tin tưởng rằng bản thân đã không quan tâm Nhân tộc nữa rồi.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ thông suốt tất cả mọi thứ, Bạch Cẩm vẫn như nghẹn ở cổ họng, hắn hoàn toàn không biết Nữ Oa nương nương đã dựa vào thủ đoạn gì mà có thể khiến Nhân tộc leo lên được vị trí nhân vật chính của thiên địa, hơn nữa hắn lại không thể nào đi hỏi thẳng loại chuyện như này, đây chỉ là chân tướng mà Bạch Cẩm căn cứ vào truyền thuyết và thần thoại của kiếp trước để suy đoán nên hắn hoàn toàn không thể giải thích việc này với những người khác được.

Bạch Cẩm ngồi trên giường thở dài, Thánh Nhân thật là đáng sợ, nếu không phải kết hợp truyền thuyết và thần thoại trong kiếp trước của hồng hoang thì cho dù có suy nghĩ nát óc, hắn cũng không thể nghĩ ra được chân tướng, Vu tộc và Yêu tộc là hai nhân vật chính của thiên địa nhưng lại bị Nữ Oa nương nương sắp đặt và quyết định đại thế trong nháy mắt. Trong lòng Bạch Cẩm âm thầm đưa ra quyết định, hắn phải ôm đùi Nữ Oa nương nương cho thật chặt, nếu không nhỡ bị Thánh Nhân tính kế thì sợ rằng hắn còn chẳng biết chính mình sẽ chết như thế nào nữa.

...

Keng...

Keng...

Keng...

Ba tiếng chuông khánh vang vọng khắp Thượng Thanh Phong.

Bạch Cẩm từ trong rung động tỉnh lại rồi vội vàng ngồi dậy, đây là Triệu Tiên Chung của sư phụ? Sau khi nghe được, hắn lập tức đi ra ngoài.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo đều cưỡi mây bay về phía Thượng Thanh Cung, có tiên vân trắng noãn, có quỷ vân xám tro, có tường vân đỏ rực cũng có yêu vân đen tuyèen, có thể nói là muôn hình muôn vẻ.

Bạch Cẩm cưỡi mây trắng bay về phía đỉnh núi.

Tất cả đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo đều tránh sang một bên để tạo thành một đường lớn, sau đó cùng cung kính kêu lên: "Sư huynh!"

"Sư huynh!"

"Bái kiến sư huynh!"

...

Sau khi được Bạch Cẩm chỉnh đốn một trận, bây giờ bọn hắn đều vô cùng biết điều.

Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu rồi bay về phía Thượng Thanh Cung dưới sự vây quanh của mọi người, chúng đệ tử ngoại môn cũng giảm tốc độ để nhường hắn đi vào trong Thượng Thanh Cung trước.

Bên trong Thượng Thanh Cung bày rất nhiều bồ đoàn, ngồi trên ba chiếc bồ đoàn ở hàng thứ nhất là Đa Bảo, Vô Đương thánh mẫu và Kim Linh thánh mẫu.

Hàng thứ hai chỉ có một chiếc bồ đoàn còn hàng phía dưới thì có chín chiếc.

Bạch Cẩm mang theo vẻ mặt tươi cười đi tới bồ đoàn duy nhất ở hàng thứ hai rồi ngồi xếp bằng ở dưới.

Lúc này, các đệ tử ngoại môn còn lại mới chen chúc đi vào rồi tìm bồ đoàn ngồi xuống, giữa bọn hắn cũng không hề xảy ra tranh chấp gì.

Bạch Cẩm truyền âm hỏi: "Sư tỷ, tình hình hiện tại là sao?"

Vô Đương thánh mẫu truyền âm trả lời: "Sư phụ dự định giảng đạo."

Giảng đạo? Bạch Cẩm lập tức nhớ ra, dường như Nhị sư bá vẫn còn nợ hắn một lần giảng đạo, Nữ Oa nương nương cũng nợ một lần, hắn phải tranh thủ thời gian đi nghe thôi! Đột nhiên Bạch Cẩm cảm thấy vô cùng xúc động, hắn quá bận, thật sự quá bận.