Chương 74. Thông Thiên quá nhỏ mọn

Thông Thiên im lặng nhìn Bạch Cẩm, quang minh chính đại mà úp nồi lên người hắn? Hắn không vui nói: "Đứng lên cho ta! Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ? Đừng học những nữ đệ tử của Nữ Oa sư thúc kia của ngươi."

Lúc này Bạch Cẩm đứng dậy từ dưới đất, vô cùng đáng thương nhìn Thông Thiên, nói: "Sư phụ, người cũng có nữ đệ tử."

"Nữ đệ tử của ta đều là anh hào."

Được thôi! Đều là anh hào, chỉ có mình ta là rác rưởi.

Giọng điệu của Thông Thiên hòa hoãn nói: "Nếu ngươi vẫn còn sống, vậy tức là Đạo Tổ đã ngầm đồng ý hành vi của ngươi, về sau kim tiền của ngươi cũng chỉ có thể khắc Tử Tiêu Cung, nếu dám đổi kiểu dáng thì ngươi cứ chờ chết đi!"

Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chắp tay cúi đầu bái, cung kính nói: "Đồ tôn Bạch Cẩm tạ ơn sư gia tha thứ, sư gia yên tâm, đồ tôn ta nhất định truyền bá danh tiếng Tử Tiêu Cung của người khắp hồng hoang." Thái độ quả thực vô cùng ân cần.

"Còn có chuyện gì sao?"

Bạch Cẩm hướng lên trời bái ba bái rồi đứng lên nghiêm túc nói: "Sư phụ, đệ tử muốn hỏi một chút về chuyện của Nữ Oa nương nương. "

"Đi tìm Đại sư bá của ngươi mà hỏi."

Bạch Cẩm sững sờ. Cái gì? Tìm Đại sư bá?

Thông Thiên dường như không vui nói: "Còn không mau đi?"

"Vâng, ta đi ngay, sư phụ ở trên, đệ tử cáo lui." Nói xong, Bạch Cẩm lập tức quay người chạy thẳng ra ngoài.

Thông Thiên nói thầm trong lòng, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai chứ? Ai biết bây giờ Nữ Oa muốn gì? Nữ nhân chơi âm mưu, căn bản không có chuyện của nam nhân.

Bạch Cẩm vừa chạy ra khỏi cung điện thì thấy Đa Bảo, Vô Đương thánh mẫu và Kim Linh thánh mẫu đang đợi bên ngoài.

Bạch Cẩm vẫy tay, cười ha hả kêu lên: "Sư huynh, sư tỷ, sư muội, buổi sáng tốt lành!"

Vô Đương Thánh Mẫu gật đầu, vừa cười vừa nói: "Sư đệ, đây là tới thỉnh an sao?"

Thỉnh an? Đúng vậy! Chỗ Nhị sư bá không thể nào quên được.

Bạch Cẩm gật đầu nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi không gặp sư phụ, trong lòng rất nhớ nhung."

Đa Bảo liếc Bạch Cẩm một cái, tên vô liêm sỉ nịnh nọt, hắn cảm thấy xấu hổ thay, phất tay áo lên rồi nhanh chân đi vào trong Thượng Thanh Cung.

Vô Đương thánh mẫu cười đi theo sau.

Kim Linh thánh mẫu đi đến nhỏ giọng hỏi Bạch Cẩm: "Sư huynh, rốt cuộc việc sư phụ thành Thánh có liên quan tới ngươi không?"

Bạch Cẩm lắc đầu, sùng bái nói: "Hoàn toàn không liên quan, đều là do sư phụ và sư bá tự mình nghĩ ra được, khiến cho đệ tử phục sát đất !"

"Kim Linh." Một giọng nói không vui ở đằng trước vọng lại.

Kim Linh tinh nghịch le lưỡi, lập tức nhanh chóng theo sau.

Bạch Cẩm chân giẫm mây bay về phía Ngọc Thanh Cung, rơi xuống trước Ngọc Thanh Cung, thi lễ nói: "Đệ tử cầu kiến sư bá!"

Đại môn ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra, Bạch Hạc đồng tử đứng sau đại môn nháy mắt ra hiệu với Bạch Cẩm, cười nói: “Sư huynh, lão gia mời ngươi đi vào!”

Bạch Cẩm đi vào cung điện, quỳ xuống bồ đoàn, dập đầu nói: "Đệ tử bái kiến sư bá! Chúc sư bá Thánh đạo thông thuận!"

Tâm trạng Nguyên Thủy rất tốt, cười ha hả nói: "Đứng lên đi!"

"Đa tạ sư bá!" Bạch Cẩm đứng dậy ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nghiêm túc ngồi thẳng lưng rồi lại nghiêm túc hành lễ.

Nguyên Thủy hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Cũng không biết những đệ tử sau này kia của ta có có hiểu chuyện được như ngươi hay không nữa?”

Trong mắt Bạch Cẩm lộ ra vẻ kinh ngạc, sư bá nhanh như vậy đã muốn thu đồ đệ? Trong lòng hắn dâng lên cảm giác vội vã, dựa theo tương truyền kiếp trước thì sau khi sư bá thu đồ cũng cách thời điểm Tam Thanh tách ra không còn xa nữa nhưng mà hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có một mình, cố gắng nỗ lực của mình qua thời gian dài như vậy, quan hệ của sư phụ và hai sư bá vẫn rất tốt, không biết có xảy ra chuyện tách ra hay không nữa.

Bạch Cẩm vội vàng hỏi: "Sư bá định nhận đệ tử?"

Nguyên Thủy vừa cười vừa nói: "Đã thành lập giáo lớn, đương nhiên phải thu đệ tử, truyền thừa đạo thống, không chỉ có ta mà đại huynh cũng phải thu đệ tử, về sau các ngươi phải sống chung cho tốt, chớ có làm hỏng tình nghĩa Tam Thanh."

Bạch Cẩm cung kính đáp: "Vâng!" Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải quản lý những đệ tử ngoại môn kia cho tốt, trải qua lần trước Bạch Cẩm ra uy công thêm Thông Thiên trừng trị, hiện tại đệ tử ngoại môn đã thu liễm rất nhiều cho nên thật ra trong lòng Bạch Cẩm cảm thấy bản thân còn có thể khống chế được tình cảnh, có lẽ là thế!

Bạch Cẩm ổn định tâm trạng, hiếu kỳ hỏi: "Sư bá, ngươidự định khi nào thì thu đồ đệ?"

"Trong mấy ngày gần đây, ta sẽ ở Ngọc Thanh Phong trên Côn Luân Sơn lập đại trận, hễ có ai có thể xông qua đại trận đến trước mặt ta thì người đó sẽ là đệ tử của ta."

"Chúc mừng sư bá!"

"Ha ha." Nguyên Thủy cười to hai tiếng, hào hứng nói: "Bạch Cẩm, ngươi cũng có thể tới xông đại trận thử đó."

Bạch Cẩm lắc đầu liên tục, dáng vẻ sợ hãi nói: "Sư bá, người tuyệt đối không nên hại ta, nếu như đệ tử xông vào trận, sư phụ nhất định sẽ cầm Tru Tiên Tứ Kiếm chém ta."

Nguyên Thủy nghĩ một hồi, theo tính cách của Thông Thiên thì quả thật có khả năng đó, hắn cười ha ha nói: "Thông Thiên quá nhỏ mọn."

Bạch Cẩm cười ngượng ngùng hai tiếng, có chút đứng ngồi không yên, vội vàng cúi đầu nói: "Sư bá, đệ tử cáo lui!"

"Đi đi! Đi đi!"