Chương 70. Xấu quá!

Trong núi rừng xa xa Bất Chu Sơn, Bạch Cẩm đứng bên cạnh Quỳ Ngưu và Đại Giác Ngưu, Quỳ Ngưu và Đại Giác Ngưu nhìn về phía Bạch Cẩm, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, công đức, tất cả đều là công đức nha! Trong mắt của bọn hắn, cả người Bạch Cẩm đều là màu vàng óng ánh.

Bạch Cẩm nói: "Bây giờ ta muốn đi tới thiên ngoại Oa Hoàng Thiên để cầu kiến Nữ Oa nương nương, các ngươi muốn đi cùng hay trở về Côn Luân Sơn trước?"

Quỳ Ngưu hoài nghi nói: "Lão Đại, không phải Đại La Kim Tiên thì không thể vào hỗn độn, ngươi không đi được tới Oa Hoàng Thiên đâu?!"

Đại Giác Ngưu cũng hoài nghi nhìn Bạch Cẩm, vị sư huynh này đã là Đại La Kim Tiên rồi sao? Rõ ràng mới chỉ tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên? Hơn nữa còn vừa bước vào cảnh giới này không lâu, còn lâu mới có thể tiến sâu lên Thái Ất chi đạo.

"Ai nói ta đi không tới được Oa Hoàng Thiên? Hôm nay ta sẽ cho các người mở rộng tầm mắt một chút." Bạch Cẩm phi thân lên, bay về phía Bất Chu Sơn.

Dưới chân của Quỳ Ngưu và Đại Giác Ngưu xuất hiện tường vân, theo sát phía sau.

Một lát sau, Bạch Cẩm và hai đầu ngưu xuyên qua tầng mây đi vào nửa phần trên của Bất Chu Sơn rồi đáp xuống một sơn cốc u tĩnh, bên trong sơn cốc phồn hoa như gấm, tiểu huyền lưu thủy, kỳ trân trải rộng, dị thú chạy khắp nơi, hai tòa cung điện tọa lạc trong sơn cốc.

Quỳ Ngưu hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, đây là nơi nào?"

"Đây là nơi ở của Nữ Oa Nương Nương trước khi thành đạo." Bạch Cẩm đi đến tòa cung điện phía trước, sửa sang lại đạo bào rồi chắp tay cúi đầu nghiêm mặt nói: "Đệ tử Bạch Cẩm, cầu kiến sư thúc."

Trong hỗn độn, Oa Hoàng Cung nơi Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trên vân sàng, bên cạnh là Thanh Loan và Thải Phượng đứng hầu, Thanh Loan đang híp mắt buồn ngủ.

Đột nhiên trong cung điện vàng lên một thanh âm: “Đệ tử Bạch Cẩm, cầu kiến sư thúc.”

Thanh Loan bị dọa cho giật mình, vội vàng đứng thẳng người.

Bên trên vân sàng, Nữ Oa nương nương lộ ra vẻ tươi cười, tiện tay vung lên, không gian nổi lên một hồi gợn sóng, hình thành một mặt kính, bên trong mặt kính chính là Bất Chu Sơn, Bạch Cẩm cung kính hành lễ.

Thanh Loan hiếu kỳ hỏi: “Nương nương, vị tên Bạch Cẩm này là ai? Hắn có quan hệ gì với Oa Hoàng Cung của chúng ta?”

Nữ Oa cười khẽ nói: “Hắn là ngoại môn thủ đồ của Thông Thiên sư bá các người, lúc trước ta Thành đạo cũng là nhờ hắn chỉ điểm trong lúc lơ đãng, các ngươi nhìn thấy hắn cũng nên kêu một tiếng sư huynh.”

Thanh Loan và Thải Phượng không kìm được mà trừng to mắt, việc nương nương Thành đạo lại có liên quan tới vị Bạch Cẩm sư huynh này? Nhân quả này cũng coi như kết lớn nha!

Thải Phượng ở bên cạnh nói: “Trước đó ta đã từng gặp Bạch Cẩm sư huynh, ban đầu ta đón hắn và Phục Hi lão gia đến Oa Hoàng Cung để nghe đạo, nương nương, bây giờ có đi đón hắn tới đấy không?”

Nữ Oa nương nương lắc đầu nói: “Ta biết hắn đến đây vì chuyện gì nhưng thời cơ chưa tới, không cần đi đón hắn.”

Bên trên Bất Chu Sơn, Bạch Cẩm đứng ở trước cung điện cung kính hành lễ rất lâu, trong lòng xấu hổ một hồi, làm sao bây giờ? Nương nương không nghe thấy! Làm sao bây giờ?

Quỳ Ngưu và Đại Giác Ngưu phía sau trừng lớn ngưu nhãn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm.

Đại Giác Ngưu nhỏ giọng nói: “Sư huynh đang làm cái gì vậy? Giống như là đang ngây người.”

Quỳ Ngưu nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, ngươi không hiểu à, đây là Thánh Nhân đại đạo.”

Đại Giác Ngưu kinh ngạc kêu lên: “Thánh Nhân đại đạo?”

Quỳ Ngưu gõ gõ đầu trâu, sùng bái nói: “Ngươi không hiểu, sư huynh biết rất nhiều Thánh Nhân đại đạo, hiện tại hắn đang dùng Thánh Nhân đại đạo để kết nối với Nữ Oa nương nương.”

Đại Giác Ngưu chợt hiểu ra, thì ra là như thế, không hổ là sư huynh, vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng ta.

Một lát sau, Bạch Cẩm chậm rãi đứng lên, tiếc nuối lắc đầu.

Quỳ Ngưu liền vội vàng hỏi: “Sư huynh, khi nào Nữ Oa nương nương tới đón chúng ta?”

Bạch Cẩm tiếc nuối nói: “Nữ Oa Nương Nương đang bế quan củng cố Thánh Đạo, không có thời gian để gặp chúng ta nhưng Nữ Oa Nương Nương nói, một khi xuất quan liền đến gặp ta.”

Quỳ Ngưu đắc ý liếc nhìn Đại Giác Ngưu, ta nói không sai chứ?

Đại Giác Ngưu liên tục gật đầu, vẫn là sư huynh lợi hại.

“Chúng ta đi thôi!”

Bạch Cẩm mang theo hai đầu ngưu đi ra ngoài, khi đi ra khỏi sơn cốc, Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía cung điện một lúc, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chắc chắn ý đồ của mình không thể gạt được Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương cũng sẽ không thể không nghe thấy thanh âm cầu kiến của mình nhưng tại sao Nữ Oa nương nương lại không nguyện ý gặp ta? Chẳng lẽ ở kiếp trước, một số người trong truyền thuyết đều như thế, sau khi Nữ Oa nương nương thành Thánh liền ngoảnh mặt làm ngơ với Nhân tộc sao? Không đúng, chắc chắn Nữ Oa nương nương không phải là loại Thánh Nhân tuyệt tình kia, nếu không thì cũng sẽ không phái hắn và Phục Hi đi thủ hộ Nhân tộc mấy năm trời.

Lúc này, Bạch Cẩm chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, trong đầu đều là bột nhão, hoàn toàn không đoán ra được chủ ý của Nữ Oa nương nương.

Quỳ Ngưu nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, ngươi nhìn cái gì đấy?”

Bạch Cẩm chuyển tầm mắt, nhìn sang bên cạnh, ung dung nói: “Các ngươi nhìn thấy không? Nơi đó có một cái đình.”

Bạch Cẩm muốn giới thiệu cho bọn chúng một chút, rằng cái đình kia là Nữ Oa nương nương tự tay chế tác.

Quỳ Ngưu và Thanh Ngưu đều quay đầu nhìn về phía đó.

Quỳ Ngưu thốt ra: “Xấu quá!”

Thanh Ngưu cũng đáp: “Quả thực là rất xấu!”

Đột nhiên Bạch Cẩm trợn trừng mắt, sao các ngươi lại dám nói thật như thế? Sau đó hắn mau chóng nhảy xuống bên cạnh.