Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 57. Bốn kiếm hợp lại, xuất Thanh Thiên!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Cẩm trấn an nói: "Chờ sư bá thành Thánh Nhân rồi sẽ chiêu mộ đệ tử, đến lúc đó Ngọc Thanh Phong sẽ rộn ràng ngay thôi.”

Hai mắt Bạch Hạc đồng tử sáng lên: "Thật sao? Chắc lão gia cũng sắp thành Thánh rồi đó, hôm nay Đa Bảo sư huynh tới Ngọc Thanh Phong của chúng ta mà.”

Bạch Cẩm ngạc nhiên thốt lên: "Đa Bảo? Hắn đến làm gì vậy?” Ngày thường Đa Bảo có nhìn thấy Nhị sư bá cũng chỉ mong có thể đi vòng qua tránh đi, sao hôm nay lại đột nhiên tới tận cửa vậy?

Bạch Hạc đồng tử gật đầu nói: "Hắn đến giảng Thánh Nhân đại đạo với lão gia, còn nói lão gia muốn thành đạo thì nhất định phải luyện chế ra món Thánh Khí đầu tiên trong thiên địa, sau đó thiên địa tán thành, hạ xuống công đức là có thể thành thánh, ta cảm thấy hắn nói có lý lắm.”

Bạch Cẩm ngẩn ra, đột nhiên hắn nhớ ra sáng nay Đa Bảo còn đi Thượng Thanh Cung nữa, hơn nữa biểu hiện cũng rất lạ, không phải hắn học theo mình đề điểm cho sư phụ và sư bá thành đạo đấy chứ?

Đột nhiên con ngươi Bạch Cẩm co lại. Xong rồi! Đa Bảo muốn hại đùi lớn của ta, nếu thành đạo thất bại, ai biết có thể sinh ra hậu quả đáng sợ gì hay không!

Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, hóa thành một đạo thanh quang bay về phía Thượng Thanh Phong.

Dưới tàng cây, Bạch Hạc đồng tử khó hiểu hỏi: "Ớ, sao sư huynh lại đi mất thế?”

Thạch Cơ nhìn về phía Thượng Thanh Cung, dường như có điều suy nghĩ nói: "Đi, chúng ta cũng đi xem xem!”

“Được!” Bạch Hạc đồng tử đứng dậy, hai người đạp tường vân bay tới Thượng Thanh Phong.

Giữa sườn núi bỗng vang lên một giọng nói hùng hồn: "Sư đệ, xin dừng bước!” Một bích chướng hình thành từ Thượng Thanh tiên quang hiện lên, ngăn cách thiên địa.

Một đạo thanh quang dừng trước bình chướng rồi hóa thành thành Bạch Cẩm, hắn nhìn thẳng vào Đa Bảo phía dưới lưng núi rồi nói: "Đại sư huynh, ngươi có ý gì?”

Đa Bảo đặt một tay ra sau lưng, đạo bào tung bay, phong thái yếu điệu nói: "Ta không có ý gì cả, chẳng qua sư phụ đang bế quan lĩnh hội Thánh đạo, sư đệ không nên quấy rầy.”

Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, ta vẫn luôn kính trọng ngươi, cho dù giữa chúng ta có mâu thuẫn, ta có chịu chút thiệt thòi cũng xin chịu nhưng Thánh đạo há lại là trò đùa, nếu sư phụ xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi trách nhiệm đó sao?”

Ngươi mà chịu im lặng nhận thiệt thòi sao? Ngươi chịu thiệt thòi khi nào! Không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới mâu thuẫn trước kia, trong lòng Đa Bảo liền khó nén được mà bừng bừng lửa giận, hắn trầm mặt nói: "Bạch Cẩm, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta lại hại sư phụ sao?”

"Có phải ngươi đã đưa ra ý kiến gì với sư phụ hay không, mơ tưởng hão huyền có thể nói này nói kia mà giúp sư phụ thành đạo?"

"Chỉ là đề nghị mà thôi."

Bạch Cẩm tức giận nói: "Sư huynh, ngươi cảm thấy Thánh Đạo là chuyện ngươi có thể nghĩ mà ra sao?”

Đa Bảo phẫn nộ nói: "Bạch Cẩm! Tại sao ngươi lại chắc chắn ta không nghĩ ra? Ngươi có thể giúp Nữ Oa nương nương thành Thánh còn ta thì không thể góp ý cho sư phụ sao?”

Ta? Bạch Cẩm chỉ cảm thấy trong l*иg ngực vô cùng khó chịu, Đại sư huynh ngốc sao? Chuyện này mà cũng tranh?

Đa Bảo ngạo nghễ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Bạch Cẩm, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới là thiên chi kiêu tử, chỉ có ngươi mới có thể lĩnh ngộ Thánh Đạo, chúng ta cũng có thể.”

Cuộc đối đầu ở đây khiến rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Phong chú ý, bọn hắn nhốn nháo ở xa xa quan sát sự tình giữa không trung.

Bên sườn núi, dám đệ tử Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên ở bên ngoài nhao nhao kích động kêu lên: "Hay! Đại sư huynh nói rất hay!”

"Thánh Đạo, chúng ta cũng có thể nghĩ ra."

"Đại sư huynh mới thật sự là thiên kiêu."



Đa Bảo cười tươi, được chúng tiên bảo vệ, đây mới là đạo mà hắn theo đuổi, trên trời dưới đất chỉ có một mình hắn mà thôi.

Bạch Cẩm hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Sư huynh, nếu ta cứ khăng khăng muốn đi qua thì sao?”

Đa Bảo ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm, tự tin nói: "Ngươi có thể thử xem!”

Ngón tay Bạch Cẩm chập lại làm kiếm rồi chỉ thẳng lên trời, vυ"t… vυ"t… vυ"t… vυ"t… Bốn thanh Tiên Kiếm bay ra từ cổ tay áo hắn, bốn thanh kiếm dựng thẳng giữa không trung xoay tròn quanh Bạch Cẩm, theo thứ tự là Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.

Bạch Cẩm trầm giọng nói: "Đại sư huynh hãy cẩn thận! Bốn kiếm hợp lại, xuất Thanh Thiên!” Phải đối phó với Đa Bảo sư huynh, Bạch Cẩm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng đòn mạnh nhất của mình.

Bốn thanh Tiên Kiếm phóng vụt lên trời trong nháy mắt, đυ.ng vào đỉnh đầu Bạch Cẩm, một trận thần quang bên trong dung hợp thành một thanh quang thần kiếm lấp lánh, trên chuôi kiếm khắc hai chữ to Thanh Thiên.

Thanh Thiên kiếm vừa thành, thiên địa đáp lại. Ầm ầm! Từng tiếng sấm vang lên trên thiên không, mây mù quay cuồng.

Sắc mặt Bạch Cẩm tái nhợt đi trong nháy mắt, mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy. Thanh Thiên kiếm là một thanh Thiên Kiếm, Thiên Kiếm xuất hiện thì lực lượng thiên địa trong vạn dặm đều bị điều động, áp lực khổng lồ phảng phất như một thế giới đè lên cơ thể. Linh hồn của hắn có thể cảm ngộ được tất cả sự vật trong vòng vạn dặm, một nhành hoa một ngọn cỏ, một viên đá một giọt nước, tất cả đều hóa thành kiếm ý hòa lẫn vào trong Thanh Thiên kiếm, vô cùng khủng bố.
« Chương TrướcChương Tiếp »