Chương 100. Bạch Cẩm lại cáo trạng

Trên Thái Thanh Phong, từng hiện tượng quỷ dị lần lượt xuất hiện theo tiến triển của buổi luận đạo: mưa to, gió lớn, tử khí, kim quang, thiên địa vặn vẹo thành một chùm quang ảnh. Khí tức nặng nề đè nén trào lên từ Côn Luân Sơn khiến chúng sinh sợ hãi bất an.

Đến chập tối, đột nhiên tình trạng kỳ lạ này lại biến mất, Thông Thiên và Nguyên Thủy không còn bóng dáng trên Thái Thanh Phong.

Thái Thượng tự rót rượu uống một mình, vừa uống rượu vừa cười sằng sặc: "Đại đạo xung đột, đại đạo xung đột, đại đạo xung đột kìa!"

Tiếng cười nhỏ dần, cả Thái Thanh Phong chìm ngập trong khí tức đau thương rồi từ từ chuyển thành hờ hững.

Thông Thiên ngồi cô độc một mình trong Thượng Thanh Cung. Hắn nhíu chặt mày, trầm lặng không lên tiếng.

Cốc...

Cốc...

Cốc...



Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng từ bên ngoài vào: "Sư phụ, cứu ta với!"

Thông Thiên sực tỉnh. Hắn vung tay, cửa cung điện ầm ầm mở ra. Ngay sau đó, một thân ảnh lao vào trong, nhào lên một chiếc bồ đoàn khóc thút thít: "Sư phụ, cứu ta với! Đại sư huynh muốn gϊếŧ ta!"

"Ngẩng đầu lên." Một giọng nói vang dội cất lên.

Bạch Cẩm phía dưới ngẩng đầu lên. Mặt mũi bầm dập, khóe mắt thâm tím, đạo bào trên người rách tả tơi, hơi thở bất ổn, trông cực kỳ đáng thương.

Thông Thiên nhếch miệng nở nụ cười, cảm xúc nặng nề trong lòng bỗng tiêu tan hơn phân nửa. Hắn không nhịn được bật cười: "Ngươi bị làm sao thế?"

Bạch Cẩm buồn bã đáp: "Sư phụ, người nhất định phải đòi lại công bằng cho ta! Sư huynh vừa gặp ta đã ra tay ác độc, thiếu chút nữa đã đánh chết đệ tử!"

"Đa Bảo!" Tiếng gọi truyền xa.

Một đạo thanh quang phóng từ đằng xa tới, đáp xuống trước cung điện rồi hóa thành một thân ảnh mập mạp. Đó là Đa Bảo đạo quân.

Đa Bảo sải bước đi vào trong cung điện. Khi thấy Bạch Cẩm quỳ gối, hắn lập tức cảm thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng quỳ xuống bồ đoàn: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"

Trên ghế chủ tọa, Thông Thiên hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Ngươi đánh Bạch Cẩm ra nông nỗi này à?"

Đa Bảo ngập ngừng giây lát mới trả lời: "Đúng là ta và sư đệ luận bàn nhưng thương thế tuyệt đối không nặng như vậy."

Bạch Cẩm quay đầu đi, giận dữ ra mặt: "Sư huynh, ý ngươi là ta tự đánh mình bị thương nặng như vậy để hãm hại ngươi phải không?"

Đa Bảo bình thản đáp: "Đâu phải ngươi không làm được."

Bạch Cẩm cúi đầu bái lạy: "Sư phụ thân ái kính yêu tha thiết của ta ơi! Người nhất định phải đòi lại công bằng cho ta! Sư huynh ra tay ác độc với ta, chẳng những đánh xong không thừa nhận, bây giờ còn vu oan cho ta tự đánh mình bị thương nặng. Hành vi này gọi là đổi trắng thay đen, đảo ngược âm dương, cả thần lẫn ma đều căm phẫn!"

Trong lòng Đa Bảo dấy lên dự cảm không lành, vừa kinh hoảng vừa tức giận: "Ngươi nói hươu nói vượn!" Hắn cuống quít biện minh: "Sư phụ, Bạch Cẩm sư đệ nhất quyết đòi luận bàn với ta, hơn nữa hắn cố ý bỏ phòng ngự hòng hãm hại ta."

Bạch Cẩm quay đầu kêu oan: "Sư huynh, có trời đất chứng giám! Ta thật lòng muốn nhờ ngươi chỉ giáo tu hành, ai dè ngươi thẳng thừng ra tay độc ác!"

Đa Bảo tức giận nói: "Ngươi... rõ ràng là ngươi mắng ta."

"Ta mắng thế nào?"

Đa Bảo há hốc miệng, tài hoa xuất chúng cũng tính là mắng sao? Hình như không tính nhưng rõ ràng là mình cảm thấy hắn mắng mình.

Trên ghế chủ tọa, Thông Thiên cất giọng nghiêm nghị: "Đa Bảo, ngươi ra tay tàn nhẫn với sư đệ, ta phạt ngươi bế quan ba tháng không được ra ngoài."

Đa Bảo hé miệng, ấm ức trả lời: "Vâng, đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt."

"Ngươi đi đi!"

"Vâng!" Đa Bảo đứng dậy đi ra ngoài.

Thông Thiên ngồi trên ghế chủ tọa cúi đầu nhìn Bạch Cẩm mặt mũi bầm dập bên dưới, ánh mắt ẩn giấu ý cười: "Thật sự là Đa Bảo đánh à?"

Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, nói chắc như đinh đóng cột: "Sư huynh đánh thật đó, hắn ra tay không chút lưu tình! Đệ tử thật thảm mà!"

Bạch Cẩm cũng biết mánh khóe này không lừa được sư phụ nhưng hắn vẫn phải tỏ ra đáng thương, không thì làm sao sư phụ nguôi giận được? Cho dù hắn bị sư huynh đánh gần chết cũng tuyệt đối không thể để sư phụ ra tay, nếu sư phụ ra tay thì e là mình sẽ biến từ Thương Thiên Bạch Hạc cao quý thành Đan Đỉnh Hạc, còn là loại mãi mãi không thể khôi phục lại. Đại sư huynh à, đành phải để ngươi vất vả, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi.

Thông Thiên xua tay, bực mình bảo: "Ngươi về dưỡng thương đi, đường đường là ngoại môn thủ đồ được Thánh Nhân bồi dưỡng trọng điểm mà lại chật vật như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"

Bạch Cẩm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cảm ơn sư phụ!" Vừa dứt lời hắn lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

"Từ từ đã..."

Bạch Cẩm dừng bước, chột dạ nghiêng đầu nhìn sư phụ. Ta đã thảm thế này, sư phụ à, lẽ nào người vẫn muốn phạt ta?

Thông Thiên ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt bình thản: "Nói với Đa Bảo, bảo hắn suy nghĩ thật kỹ về hành vi của các ngươi trong mấy ngày nay."

Trong lòng Bạch Cẩm dấy lên nghi hoặc, hành vi của chúng ta? Chúng ta không làm gì hết! Hắn ngoan ngoãn trả lời: "Vâng ạ!"

"Ngươi đi đi!"

Sau khi Bạch Cẩm chạy ra khỏi đại điện, trên người hắn lóe lên ánh sáng tẩy rửa bản thân sạch sẽ trở lại, tiếp đó hắn bay xuống dưới.

Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên ngồi trên ghế chủ tọa với vẻ mặt trầm tư nặng nề. Hắn nghĩ tới câu nói của sư huynh lúc trước, trong số mấy trăm đệ tử chỉ có duy nhất Bạch Cẩm thật lòng quan tâm mình. Hắn khẽ thở dài trong lòng. Đa Bảo à, ngươi khiến vi sư thất vọng rồi, thất vọng về hành vi của ngươi.