Chương 2: Đệ Tử Đứng Đầu Huyền Môn

Năm tháng dằng dặc, trên vách núi Kỳ Lân ở Côn Lôn Sơn, ngoài Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung và Bích Du Cung ra, còn có ba tòa Thiên Điện khác.

Trong một tòa Thiên Điện gần Ngọc Thanh Cung, một thanh niên tuấn lãng, thân mặc đạo bào màu xanh nhạt, đang vẩy mực viết bốn ký hiệu thần bí trên một tấm da thú to lớn màu trắng trơn.

Ký hiệu này được gọi là Tiên Văn, nghe nói là do Đạo Tổ sáng chế. Mỗi một Tiên Văn đều có sức mạnh to lớn khó có thể tưởng tượng.

Một chữ "Lôi" có thể dẫn Vạn Quân sấm sét; Một chữ "Xuân" có thể làm sinh linh dồi dào tinh lực; Một chữ "Hạn" có thể gây ra hàng ngàn dặm đất trống...

Ở Hồng Hoang, những Tiên Văn này cũng là công cụ dùng để ghi chép và trao đổi.

Thanh niên tuấn lãng đó chính là Lâm An, hắn đã gõ vang Kim Chung và Ngọc Hinh sau khi hóa hình, chính thức trở thành đệ tử chân truyền đầu tiên của Ngọc Thanh Nguyên Thủy.

Đồng thời cũng được Nguyên Thủy Thiên Tôn đích thân đặt cho một đạo hiệu – Huyền Thành Tử.

"Đệ tử đứng đầu Huyền Môn."

Nhìn những Tiên Văn trên tấm da thú trắng trơn, Huyền Thành Tử khẽ đọc lên một lần.

Cái này được viết cho chính hắn.

Mặc dù Đạo Tổ Hồng Quân khai sáng ra hệ thống tu Tiên và truyền đạo cho ba ngàn chúng sinh, nhưng lại chỉ thu nhận ba đệ tử chân truyền – Thái Thanh Lão Tử, Ngọc Thanh Nguyên Thủy và Thượng Thanh Thông Thiên!

Đúng vậy, bây giờ hắn chính là đệ tử đứng đầu Huyền Môn!

Nhìn những Tiên Văn trên da thú, đầu óc Huyền Thành Tử cũng mở mang.

Thân là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, điều quan trọng nhất là gì?

Cố gắng tu hành, dũng cảm tiến lên trong dòng thác chảy xiết, làm vinh dự môn đình và đặt mục tiêu vượt qua Sư tôn?

Sai!

Tam Thanh đều là tồn tại nhất định sẽ thành Thánh, làm sao có thể vượt qua?

Nhìn mấy chữ "Đệ tử đứng đầu Huyền Môn" trên cuộn da thú trắng trơn, Huyền Thành Tử trầm tư:

Thân là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, trước hết phải tạo mối quan hệ tốt với Sư tôn, Sư thúc bá, để tránh ngày sau họ tách ra, như vậy bản thân mới có hậu viện vững chắc nhất ở Hồng Hoang; Thứ đến, thân là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, lời nói và hành động không được hạ uy phong của Huyền Môn!

Nghiêm túc cất cuộn da thú đi, Huyền Thành Tử bước chậm ra phía ngoài.

Mặc dù sau khi hóa hình hắn đã có Đạo hạnh Chân Tiên, tâm niệm khẽ động liền có thể dịch chuyển vạn dặm, nhưng hắn từng là thân Tiên hạnh đứng trên vách núi Kỳ Lân trong vô số năm tháng, bây giờ hắn lại thích cảm giác chân bước đi trên thực tại.

Đi chưa được mấy bước, hắn liền nhìn thấy một đạo nhân trẻ tuổi, dung mạo thanh tú đi ra từ trong Thiên Điện bên cạnh, thân mặc đạo bào vân đỏ viền xanh, trông đẹp đẽ như ngọc.

Nhìn thấy Huyền Thành Tử, thân người hắn ta hơi dừng lại một chút, chắp tay thi lễ nói:

"Xích Tinh Tử bái kiến Đại sư huynh."

Huyền Thành Tử khẽ vuốt cằm, nhìn ra được cái thi lễ này của hắn ta có chút không tình nguyện.

Vốn dĩ Xích Tinh Tử và Quảng Thành Tử đã trèo lêи đỉиɦ núi trước, vị trí đệ tử đứng đầu Huyền Môn nên là do hai người họ tranh nhau, nhưng không ngờ Huyền Thành Tử vừa khéo lại hóa hình vào lúc đó, coi như đã cướp mất cơ duyên của bọn họ, trong lòng có chút oán giận cũng là điều thường tình.



Huyền Thành Tử cũng không so đo với hắn ta, cười nói: "Sự đệ đang định đi đâu vậy?"

"Quảng Thành Tử sư huynh mời đệ đến vách núi Kỳ Lân luận Đạo…"

Nói đến đây, Xích Tinh Tử dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên: "Đại sư huynh có muốn đi cùng không?"

Huyền Thành Tử lắc đầu: "Ta còn phải đến thỉnh an Sư tôn."

Xích Tinh Tử hơi nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên cười.

"Vậy đệ không làm phiền sư huynh nữa."

Nói xong, hai người đi ngang qua nhau.

Huyền Thành Tử tiếp tục đi bộ về hướng Ngọc Thanh Cung ở chính giữa ba tòa cung điện. Xích Tinh Tử thì cưỡi gió mà đi, chớp mắt đã đến dưới vách núi Kỳ Lân phong cảnh tú lệ.

Thác nước vạn trượng đổ xuống "ầm ầm", cuộn lên từng đợt bọt sóng trong đầm lạnh lẽo phía dưới.

Một thanh niên mặt mày cương nghị đang ngồi bên cạnh thác nước, nhắm mắt ngộ Đạo.

Khi Xích Tinh Tử đáp xuống bên cạnh hắn, thanh niên chợt mở hai mắt ra, ánh mắt huyễn hóa ra một đạo kiếm quang bén nhọn thoáng qua.

Thác nước màu bạc như Thiên Hà treo ngược đứt thành hai đoạn ngay trong phút chốc đó!

"Bách bách bách..."

Xích Tinh Tử gõ nhịp tán thán: "Quảng Thành Tử sư huynh, kiếm ý của huynh ngày càng mạnh mẽ và sắc bén."

Quảng Thành Tử khẽ mỉm cười, hỏi: "Huyền Thành Tử sư huynh không có tới sao?"

Xích Tinh Tử lắc đầu: "Hắn lấy cớ phải đi thỉnh an sư Tôn."

Quảng Thành Tử cười "hì" một tiếng, cười nói: "Chúng ta được ân sư coi trọng, được đưa vào môn tường, lẽ ra nên chịu khó tu hành, ngày sau cũng có thể vì Sư tôn mà làm vinh dự môn đình! Hắn ngược lại thì hay rồi, ngày ngày thỉnh an Sư tôn, lại không chịu cùng chúng ta luận bàn về Đạo...

Theo ta thấy, e rằng hắn sợ chẳng may thua bởi ta và đệ, không giữ được thể diện là đệ tử đứng đầu Huyền Môn!"

Xích Tinh Tử cười nói: "Hắn mới hóa hình chưa lâu, hiển nhiên sẽ không phải là đối thủ của chúng ta... Hắn như vậy cũng coi như là tự mình biết rõ."

Quảng Thành Tử gật đầu, cười nói: "Bỏ đi, chỉ cần hắn không dùng danh đệ tử đứng đầu Huyền Môn ra áp chế ta, ta cũng không muốn để ý đến hắn! Hắn muốn thế nào cũng được. Sư đệ, chúng ta luận Đạo thôi!"

"Được!"

Xích Tinh Tử đáp lại.

Dưới vách núi Kỳ Lân lập tức tràn ngập từng đạo thần quang chói lọi.



Trên vách núi Kỳ Lân, trước Ngọc Hư Cung.

Huyền Thành Tử sửa sang lại đạo bào, hướng về phía cửa cung cúi đầu chắp tay thi lễ: "Đệ tử Huyền Thành Tử bái kiến Sư tôn."



"Vào đi."

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, cánh cổng của Ngọc Hư Cung mở ra với tiếng cọt kẹt.

Bước vào cung điện, Huyền Thành Tử nghiêm nghị hướng về phía Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, cung kính bái ba bái: “Đệ tử thỉnh an Sư tôn, mong rằng Sư tôn sớm chứng Thánh Đạo!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ vuốt cằm: "Con đến rất đúng lúc, tiếp tục vấn đề hôm qua – Thế nào là tu hành?"

"Tu thân, tu tâm!"

"Lý giải thế nào?"

"Tu thân vạn kiếp bất diệt; Tu tâm quyết chí thề không thay đổi."

Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ hài lòng: "Con vừa vào môn hạ của ta chưa lâu, có kiến giải như vậy đã là không tầm thường. Có điều chỉ tu thân và tu tâm thôi thì chưa đủ, con còn cần phải tiếp tục tu tính, tu mệnh và tu vận! Những điều này con hãy tự mình từ từ mà lĩnh ngộ."

Huyền Thành Tử gật đầu đáp: "Đa tạ Sư tôn chỉ điểm!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ vuốt cằm, hỏi: "Vấn đề tiếp theo, tại sao phải tu hành?"

Huyền Thành Tử trầm ngâm một lúc rồi nghiêm nghị nói: "Đệ tử từng nghe nói con kiến sinh ra đã cúi đầu mà đi. Nếu như có một con kiến dưới sự trùng hợp của cơ duyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời bao la rộng lớn, nó sẽ còn chịu cúi đầu mà đi cả đời sao?

Đệ tử cũng là như vậy, nếu đã lĩnh hội được sự ảo diệu của tu hành, hiển nhiên là muốn tiếp tục tu hành tiếp.

Ngay cả con kiến cũng có tâm hướng tới bầu trời, nếu đệ tử đã được sư tôn coi trọng và đưa vào môn tường, đâu đám không tận tâm tu hành!"

Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn lóe lên vẻ tán thưởng: "Ngay cả con kiến cũng cũng có tâm hướng tới bầu trời... Lời này nói rất hay! Có điều chung quy con kiến vẫn là con kiến, cho dù có gặp được cơ duyên trùng hợp bay lên bầu trời, cuối cùng vẫn sẽ lại rơi xuống phàm trần một lần nữa.

Con đem con kiến ra so sánh với bản thân, ngược lại không thỏa đáng cho lắm."

Huyền Thành Tử xúc động trong lòng, vị sư tôn này của mình quả nhiên cực kỳ coi trọng nền móng.

Hắn vội vàng gật đầu nói: "Sư tôn dạy phải, đệ tử ghi nhớ."

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ gật đầu: "Hôm nay tới đây thôi. Thân là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, con không nên chỉ biết đến tu hành của bản thân, còn cần phải thay vi sư chiếu cố đến tu hành của các sư đệ. Con tạm thời đến chỉ điểm một chút cho chúng đi."

"Đệ tử ghi nhớ."

Huyền Thành Tử chắp tay thi lễ. Sau khi rời khỏi Ngọc Hư Cung, hắn đi dọc theo từng bậc đá đến dưới vách núi Kỳ Lân.

Lúc này, Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đang chiến đấu kịch liệt. Lúc giơ tay nhấc chân, cuồng phong nổi lên, thác nước tách ra.

Hai người họ đã phát giác được sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng không dừng lại, trái lại đánh nhau càng dữ dội hơn, như thể có ý huyền diệu gì đó.

Huyền Thành Tử thuận mắt liếc nhìn, thấy hai người đều cầm kiếm.

Điểm khác biệt là mỗi tay Quảng Thành Tử cầm một bảo kiếm, trái đen phải trắng, còn Xích Tinh Tử thì chỉ có một thanh đoản kiếm, xanh đỏ đan xen.

"Thư Hùng song kiếm, Thủy Hỏa Phong..."

Huyền Thành Tử lắc đầu, thản nhiên nói: "Linh bảo Sư tôn ban tặng cho các đệ không phải dùng như vậy."