Chương 10: Đa Bảo Sư Huynh, Huynh Đến Muộn Rồi

Sau khi ra khỏi Bích Du Cung, Huyền Thành Tử đang chuẩn bị trở về đạo điện của mình, thì lại nhìn thấy ba bóng người đang đi về phía mình.

Đi phía trước nhất là một thanh niên cao lớn vạm vỡ với khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sắc lạnh, kiếm quang dường như đang hằn lên trong mắt.

Huyền Thành Tử vừa nhìn liền biết đây là biểu hiện của tu hành kiếm đạo đến cấp độ cao thâm, rèn luyện kiếm ý của bản thân mọi lúc, mọi nơi.

Đi phía sau là hai nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử đi bên trái khoan thai và trang nhã, thân mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, cổ đeo ngọc bội màu vàng kim, giữa ấn đường cũng có một chút hoa văn màu vàng kim, trông hoa lệ đẹp đẽ cùng khí khái bừng bừng; nữ tử đi bên phải thanh lệ thoát tục, thân mặc một bộ y phục trắng thuần, trên người không có trang sức, trông thuần khiết và phóng khoáng.

Trong khi Huyền Thành Tử nhìn quan sát ba người họ, thì đối phương cũng đang nhìn quan sát hắn.

Có lẽ bởi vì Huyền Thành Tử đi ra từ Bích Du Cung, ánh mắt của ba người đều có chút nghi hoặc.

Đối với thân phận của ba người, Huyền Thành Tử quả thực đã đoán được tám chín phần. Hắn lập tức mỉm cười nói: "Ba vị chính là đệ tử thân truyền của sư thúc? Ta là Huyền Thành Tử, là đệ tử của Ngọc Thanh Nhất Mạch."

Vẻ mặt thanh niên cao lớn vạm vỡ hơi tối sầm lại, nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chính là đệ tử đứng đầu Huyền Môn đó? Hôm nay chính ngươi đã trấn áp và phong ấn Kim Quang Tiên?"

Huyền Thành Tử khẽ gật đầu, ôn tồn nói: "Là ta đã làm."

Nữ tử thanh lệ nhận thấy bầu không khí giữa hai người không tốt, vội vàng bước tới, có chút áy náy chắp tay thi lễ với Huyền Thành Tử: "Vô Đương bái kiến Huyền Thành Tử sư huynh."

Huyền Thành Tử đáp lễ lại: "Ra mắt Vô Đương sư muội."

Nữ tử cao quý bên cạnh Vô Đương cũng chắp tay thi lễ: "Kim Linh bái kiến Huyền Thành Tử sư huynh."

Huyền Thành Tử mỉm cười đáp lễ nói: "Ra mắt Kim Linh sư muội."

Thanh niên cao lớn vạm vỡ khẽ "hừ" một tiếng, cũng chắp tay thi lễ nói: "Đa Bảo, đệ tử đứng đầu Thượng Thanh Nhất Mạch bái kiến Huyền Thành Tử sư huynh."

Huyền Thành Tử để ý thấy hắn ta đã nhấn mạnh giọng điệu ở các từ “đệ tử đứng đầu”, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Có vẻ như hành động trừng phạt Kim Quang Tiên của hắn đã khiến đệ tử đứng đầu Thượng Thanh không vui trong lòng.

Tuy nhiên, hắn vẫn đáp lễ lại: "Ra mắt Đa Bảo sư đệ."

Nguyên Thủy coi trọng nhất là lễ nghi, thân là đệ tử của Ngọc Thanh Nhất Mạch, đi đến đâu cũng không thể để người ta nói là không có lễ nghi.

Sau khi hai bên làm lễ chào hỏi thì cũng coi như đã quen biết.

Vẻ mặt của Đa Bảo cũng hơi dịu đi một chút, hắn ta nhướng mày nói: "Không biết sư huynh tới Bích Du Cung là có chuyện quan trọng gì?"

Huyền Thành Tử cũng không giấu giếm, hắn cũng biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài không thể giấu được Thông Thiên trong Bích Du Cung.

Hắn cười nói: "Hôm nay sau khi xuất quan, nghe được sư thúc từ chuyến du ngoạn trở về, nên ta đặc biệt tới bái kiến. Mặt khác, hôm nay ta đã ra tay trừng phạt Kim Quang Tiên, tuy rằng hắn đã làm sai trước, nhưng dù sao cũng là đệ tử dưới trướng sư thúc, vì lẽ đó nên ta đặc biệt đến đây muốn giải thích rõ ràng với sư thúc..."



Không đợi hắn nói xong, Đa Bảo đã cười nhẹ và nhìn Huyền Thành Tử với ánh mắt xem thường.

"Thì ra sư huynh đến để thỉnh tội."

Huyền Thành Tử lắc đầu cười nói: "Ta có tội gì?"

Sắc mặt Đa Bảo lại trầm xuống, hắn ta lạnh lùng quát lên: "Kim Quang Tiên là đệ tử của Thượng Thanh Nhất Mạch ta, cho dù có sai cũng không đến lượt ngươi trừng phạt!"

Hắn ta vừa dứt lời, Huyền Thành Tử đột nhiên lớn tiếng quát: "Hỗn xược! Ngươi chẳng qua chỉ mới nhập môn, cũng dám ăn nói ngông cuồng?"

Đa Bảo bị chấn động đơ ra khi bị hắn đột nhiên quát lớn. Ta nói gì ngông cuồng?

Huyền Thành Tử tiếp tục quát: Thượng Thanh Nhất Mạch do ngươi làm chủ hay là do sư thúc làm chủ?"

Đa Bảo sửng sốt, vội vàng nói: "Điều này còn phải nỏi sao, đương nhiên là do sư tôn làm chủ!"

"Nếu đã là do sư thúc làm chủ, người rõ ràng đã nói chuyện của Kim Quang Tiên giao cho đồ đệ đứng đầu Huyền Môn là ta xử lý thay, cớ sao ngươi còn luôn miệng nói không đến lượt ta trừng phạt?"

"Cái này…"

Trên trán Đa Bảo toát mồ hôi lạnh, có chút hoảng loạn nói: "Ý ta không phải như vậy."

"Vậy ý của ngươi là gì? Vừa rồi chính miệng ngươi nói như vậy, lẽ nào là ta vu cáo hãm hại ngươi hay sao? Đi, cùng ta đến Bích Du Cung tìm sư thúc phân xử!"

Đa Bảo liếc nhìn Bích Du Cung phía sau Huyền Thành Tử, trong lòng hỗn loạn.

Làm sao hắn ta có thể không biết Huyền Thành Tử đang cố tình vạch ra sơ hở trong lời nói của hắn ta.

Nói trắng ra, đây chẳng qua chỉ là một điều gượng ép.

Nhưng vấn đề là, Huyền Thành Tử vừa mới từ Bích Du Cung đi ra, tranh cãi giữa hai người, sư tôn trong Bích Du Cung không thể nào không biết, nhưng lại chẳng có chút phản ứng gì.

Lúc này, Vô Đương tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Huyền Thành Tử sư huynh, vừa rồi Đa Bảo sư huynh chỉ ăn nói hàm hồ đã nói sai, mong Huyền Thành Tử sư huynh không chấp nhặt huynh ấy."

Huyền Thành Tử cũng không muốn níu mãi không buông, cười nhìn Đa Bảo: "Là như vậy sao?"

Đa Bảo vô cùng tức giận trong lòng, nhưng cũng phải bước lên nấc thang Vô Đương tạo ra cho hắn ta để đi xuống.

"Vô Đương sư muội nói không sai, vừa rồi ta nhất thời lỡ lời, mong Huyền Thành Tử sư huynh sẽ không trách cứ."

"Nếu đã như vậy, vậy thì bỏ đi."

Huyền Thành Tử mỉm cười nói: "Nhưng là sư huynh ta nhắc nhở ngươi, lần sau phải thận trọng trong lời nói và hành động."

Đa Bảo bực bội gật đầu và không nói gì.



"Được rồi, vậy ta đi trước."

Huyền Thành Tử lại chắp tay thi lễ với ba người, lễ nghi vô cùng kỹ lưỡng, sau đó đợi ba người đáp lễ xong mới cưỡi gió rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Đa Bảo nhìn vào bóng lưng hắn, oán hận phỉ nhổ: "Tên này thật là xảo quyệt!"

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Kim Linh và Vô Đương: "Các muội nghĩ sao?"

Kim Linh khi nãy vẫn luôn thờ ơ quan sát, thản nhiên nói: "Tiến lùi thỏa đáng, có thể nắm bắt ngay sơ hở trong lời nói của huynh khi huynh khıêυ khí©h để tiến hành phản kích một cách nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn... Vị Huyền Thành Tử sư huynh này rất lợi hại!"

Đa Bảo gật đầu: "Hắn quả thực lợi hại. Chớ thấy hắn chỉ là một Chân Tiên, trước đó ta đã hỏi qua Kim Quang Tiên, cả một chiêu huynh ấy cũng không đỡ nổi mà đã bị trấn áp và phong ấn."

Vô Đương lắc đầu: "Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi lấy kiếm thôi. Nghe nói sư tôn đặc biệt luyện chế một thanh kiếm tiên phỏng theo Thanh Bình Kiếm của người, đoán chừng tám chín phần là ban cho huynh. Xem ra sư tôn rất xem trọng huynh."

Nhắc đến điều này, kiếm ý có phần ảm đạm trong mắt Đa Bảo lại trở nên sắc bén. Hắn ta cười nói: "Sư tôn từng nói, kiếm đạo của ta có hai phần giống người. Có lẽ vì điều này mới phỏng theo Thanh Bình Kiếm giúp ta luyện chế Tiên Kiếm tương tự."

Nghe vậy, trong mắt Kim Linh ở bên ánh lên vẻ ghen tị.

Nàng ta cũng rất tự tin vào kiếm đạo của mình, nhưng tiếc là chưa bao giờ nghe sư tôn đánh giá như vậy.

Ba người vừa nói, vừa đến trước Bích Du Cung.

"Đệ tử Đa Bảo, Kim Linh, Vô Đương, bái kiến sư tôn!"

"Ầm ầm…"

Cánh cổng của Bích Du Cung ầm ầm mở ra, Thủy Hỏa đồng tử trắng trẻo bước ra, quanh thân nổi lơ lửng ba vầng Linh quang, chia thành ba màu: đỏ, vàng kim và xanh lam, nhưng trông giống như ba Tiên Kiếm.

"Sư huynh, sư tỷ, lão gia kêu ta mang Tiên Kiếm đến cho mọi người. Thanh kiếm màu đỏ là của Đa Bảo sư huynh, thanh kiếm màu vàng kim là của Kim Linh sư tỷ, còn thanh kiếm màu xanh lam là của Vô Đương sư tỷ."

Thủy Hỏa đồng tử vừa nói, vừa phân phát Tiên Kiếm cho ba người.

Tiên Kiếm vào tay, cảm nhận sự dao động mạnh mẽ của linh lực phát ra từ thân kiếm, Kim Linh và Vô Đương đều tràn đầy vui sướиɠ, chỉ có Đa Bảo có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Tiên Kiếm trong tay.

Không phải nói phỏng theo Thanh Bình Kiếm sao? Nhưng sao nhìn lại không giống?

Hắn ta suy nghĩ một chút, rồi gọi Thủy Hỏa đồng tử đang định đóng cửa trở về cung dừng lại: "Tiểu đồng, có phải ngươi cầm nhầm Tiên Kiếm rồi không? Hẳn phải là một Tiên Kiếm có phần giống với Thanh Bình Kiếm mới phải?"

"Đa Bảo sư huynh đang nói tới Thanh Minh Kiếm chứ gì?"

Thủy Hỏa đồng tử cười nói: "Huynh đến muộn rồi, thanh kiếm đó đã để cho Huyền Thành Tử sư huynh chọn mang đi rồi."

"Lẻng kẻng…"

Tiếng lanh lảnh vang lên, Tiên Kiếm trong tay Đa Bảo rơi xuống đất.