Hồi tưởng 4 năm trước...
*Lửa lớn*
"Cháy… cháy rồi, mau… dùng nước dập lửa."
"Là yêu quái… yêu quái phóng hoả thì không dập được đâu. Chạy nhanh."
Đám nha hoàn, người hầu trong Bạch phủ sau khi hoả hoạn bốc lên liền rối, người thì lo dùng nước dập lửa, người thì lo thu dọn đồ đạc bỏ chạy, khung cảnh loạn vô cùng.
"Phu nhân, lão gia, tiểu thư còn ở trong đó… cứ để mặc họ rồi chạy sao?"_một nha hoàn vừa dọn đồ vừa hoảng loạn hỏi người kế bên.
"Lúc nãy chính mắt ta nhìn thấy Bạch lão gia chiến đấu cùng con yêu kia, kết quả yêu quái chỉ cần hất tay ra cái nhẹ lão gia liền ngã văng xuống đất, phu nhân bà ấy tới xem y kết quả cũng bị yêu quái đánh ngất. Ta cảm thấy cả nhà ba người bọn họ không ổn rồi, chúng ta tốt nhất nên chạy thoát để bảo toàn cái mạng nhỏ này trước."_ nha hoàn kia vội vàng đáp lại. Vừa dứt lời cả hai cùng những người khác cũng chạy đi bỏ lại Bạch phủ chìm trong biển lửa.
Lúc này đệ tử Thành Dương Phái - Lục Tư Đường cùng các đệ tử khác đến cứu người. Bọn họ đồng loạt bay lên không trung, hai tay đưa lên rồi niệm chú. Lục Tư Đường một tay đưa hai ngón tay về trước, tay còn lại thi triển pháp thuật, những người khác động tác tương tự, nước từ tay của bọn họ phun ra như vòi rồng, chưa đầy hai phút lửa đã dập tắt. Họ đáp đất, nhanh chóng vào trong cứu người, nhìn thấy thi thể của Bạch lão gia và Bạch phu nhân đã cháy đến chỉ còn nửa người.
Lục Tư Đường nhìn thi thể của bọn họ đã cảm thấy không thể cứu được nữa, sau đó y nhìn thấy thanh kiếm có dính máu nằm ở trên đất, y nhìn thêm một chút khẳng định là máu của yêu quái còn có dấu vết kéo dài giống như rời đi rồi để lại. Lúc này mới chậm rãi nói: "Bọn họ… không thể cứu được nữa. Các đệ nhìn đi", Lục Tư Đường dùng ánh mắt ám hiệu vết máu dưới đất "Máu này hẳn là của con yêu kia"
"Sư huynh, phải làm thế nào đây?"_ Lâm Mẫn Hằng mặt hoang mang hỏi.
"Tạm thời đệ đem thi thể của bọn họ xử lí rồi chôn cất đi, những người khác theo ta dựa vào vết máu đuổi theo yêu quái"_Lục Tư Đường quyết đoán. Lâm Mẫn Hằng cùng các đệ tử khác cũng tuân mệnh.
Lục Tư Đường vốn là đệ tử được ưu ái nhất trong phái, y còn là hiền tế của lão chưởng môn. Đã vậy còn văn võ song toàn, khí thế mạnh mẽ. Người người trong phái ai ai cũng nể y hết tám phần. Đáng tiếc thê tử y mất sớm, lại còn do yêu quái gϊếŧ hại. Lục Tư Đường vì vậy tức giận điều động các đệ tử cùng sư huynh, sư muội trong phái tấn công sào huyệt của chúng yêu. Lục Tư Đường rất thông minh, y đưa ra chiến lược không ai có thể nghĩ ra. Kết quả, trong một đêm Điệp Tinh Cốc của chúng điệp yêu đã bị thiêu rụi, đầu đàn của chúng bị tiêu diệt chúng cũng trọng thương liền tản cư đi nơi khác, một tên cũng không dám lại đi hại người. Chức tân chưởng môn y nắm chắc 8 phần.
Cảm thấy Bạch gia không thể cứu vãn được nữa. Lục Tư Đường bọn họ vốn định đuổi theo yêu quái thì bỗng nghe tiếng khóc của một đứa bé ở bên trong căn nhà.
"Oa~ oa~"
"Sư huynh, có nên đi xem thử?"_Hàn Khởi có hơi rùng mình lên tiếng hỏi.
"Hàn sư đệ cùng các đệ tử khác đuổi theo yêu quái kia, ta vào trong xem thử"_Lục Tư Đường điềm tĩnh đáp lại bọn họ rồi ngay lập tức đi vào trong.
Bên ngoài Lâm Mẫn Hằng cùng hai đệ tử kia phụ nhau xử lí thi thể của phu phụ Bạch gia, Hàn Khởi cùng những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo yêu quái.
Lục Tư Đường theo tiếng khóc của đứa nhỏ tiến vào trong, đi được một lúc thì dừng lại tại căn phòng nhỏ. Một đứa bé gái khoảng chừng 1 tháng còn nằm trong nôi ra sức khóc lớn như đang cố gắng để người khác nghe thấy đến cứu mình. Lục Tư Đường tiếng lại gần nhẹ nhàng ôm đứa bé lên đưa qua lại dỗ cho nó nín khóc. Kết quả là dỗ rất lâu nhưng vẫn không ngừng khóc, Lục Tư Đường hết cách cũng đành mang đứa bé về Thành Dương.
Thành Dương Phái là nằm ở trên núi Thái Dương. Bọn họ là xây căn cứ ở trên đỉnh núi này. Thái Dương sơn ban ngày nhìn thấy trông có vẻ uy nghi tráng lệ nhưng nhìn vào ban đêm thì lại trông có vẻ rất đáng sợ, bởi vì sau khi con gái của lão chưởng môn mất đi nơi đây tăng cường phòng thủ, họ lo sợ lại có thêm một người nữa bị gϊếŧ chết trong chính nơi họ gọi là ngôi nhà thứ hai này.