Editor: Kẹo Mặn Chát"Tôi cảm thấy Trường Sinh Tử nói vậy là muốn tốt cho cậu đấy." Tùng Vấn Đồng đang xào đồ ăn trong phòng bếp nhỏ, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, "Tuy rằng gã đó nói chuyện không được lọt tai cho lắm, nhưng đều là sự thật."
Mộc Cát Sinh nằm trên mái hiên, "Ờ, nghe rồi."
"Thế cậu định làm gì tiếp?"
"Tôi đói bụng." Mộc Cát Sinh thò đầu xuống từ trên cửa sổ, "Họp có mỗi một buổi mà họp lâu thế không biết, chúng ta ăn gì đây?"
Tùng Vấn Đồng vung cái xẻng tới, nhưng y lại nghiêng mình tránh được, "Tôi ngửi được rồi, là lẩu bò kho —— nhớ nấu ít cay thôi đó."
Buổi gặp mặt kéo dài đến tận xế chiều, mọi người cũng chỉ vừa mới tản đi. Mộc Cát Sinh thật sự không ngờ có thể họp lâu như vậy, làm cho y đói đến mức da bụng dính da lưng, nằm xụi lơ trên mái nhà hóng mát, cành lá ngân hạnh xum xuê trên đỉnh đầu. "Thật thoải mái." Y hoài niệm thở dài, "Đã mấy năm rồi chưa được lên đây nằm chơi."
"Vừa mới nãy còn ăn nói ngông cuồng ở thủy tạ." Tùng Vấn Đồng hừ lạnh: "Giờ được một lúc thì lộ nguyên hình."
"Này chẳng phải là tôi đang chờ ông nấu cơm sao, phải tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi hiếm hoi* chứ." Mộc Cát Sinh nói, "Xong bữa tối nay là tôi phải ở lại doanh trại một khoảng thời gian, có quá nhiều việc cần phải xử lý. Phỏng chừng có một số ngày muốn gặp tôi cũng không gặp được đâu."
(*gốc là 偷得浮生半日闲 thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: trộm được nửa ngày nhàn nhã trong dòng đời vội vã.)"Muốn ăn gì thì sai người tới Nghiệp Thủy Chu Hoa báo."
"Được, thế có phải trả tiền không?"
"Mả cha cậu muốn ăn đòn hay muốn như nào?!"
Tiếng thét giận dữ của Tùng Vấn Đồng vang vọng rất xa, Ô Tử Hư đang định đẩy cửa tiến vào thì giật mình hết hồn, "Lão Tứ sao lại ông?"
"Lão Tam, ông tới đúng lúc lắm." Mộc Cát Sinh vui mừng nhướng mày, "Có mỗi một món chẳng đủ để ăn, ông bảo lão Nhị nấu thêm món khác đi."
Lời còn chưa dứt, Tùng Vấn Đồng đã ném tới một chiếc đũa, chiếc đũa xẹt ngang qua tóc mai của Ô Tử Hư, sau đó biến mất sau cánh cửa, "Cậu đến thì đến thôi, mang theo con quỷ sau lưng là muốn làm gì?"
Phía sau cửa xuất hiện một người, người nọ cúi xuống hành lễ, "Mặc Tử thật tinh tường."
"Lúc tới tôi đã muốn hỏi." Tùng Vấn Đồng vừa thái thức ăn vừa nói: "Chuyện của bảy nhà, có Ô Nghiệt đến là được, ông là phán quan Phong Đô đến góp vui làm quái gì chứ? Chết lâu quá chê mạng mình lớn à?"
Đứng trước cửa là một người đàn ông, tay cầm ô, mặt trắng áo xanh, chính là phán quan của Âm Luật Ty, Thôi Tử Ngọc.
"Hạ quan không có ý mạo phạm." Thôi Tử Ngọc kéo dài giọng như hát hí khúc, giọng nói the thé vang lên: "Ngọn nguồn mọi chuyện như thế nào, kính xin các ngài hãy nghe ta nói rõ."
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí, cả buổi sáng đã phải nghe đống người bàn tán vớ vẩn." Tùng Vấn Đồng vớt miếng thịt bò từ trong chậu nước ra, ném lên trên thớt, "Ông dám kể chuyện dài dòng ở chỗ tôi, tôi sẽ chẳng ngại ngần gì mà lôi ông ra làm đồ nhắm rượu đâu."
Từ lâu về trước, mọi người trong Ngân Hạnh thư trai đã có quen biết với Âm Luật Ty. Năm ấy lần đầu tiên Tùng Vấn Đồng và Mộc Cát Sinh đại náo Phong Đô, đã phải đi nhận hình phạt ở chính Âm Luật Ty. Khi đó cũng là lần đầu tiên mọi người gặp Thôi Tử Ngọc, phán quan cầm bản cáo trạng đứng trên công đường trần thuật lại toàn bộ sự việc, giọng nói kéo dài còn thái quá hơn bây giờ. Mộc Cát Sinh nghe xong suýt nữa ngủ gục, Tùng Vấn Đồng nghe mà bực cả mình, cầm đao xông lên đánh Thôi Tử Ngọc một trận, sau đó tự cầm lấy bản cáo trạng đọc một hơi đến hết, rồi đi xuống nhận hình phạt.
Đánh phán quan ngay trên công đường, đã có tội lại càng thêm tội, nhưng Thôi Tử Ngọc lại nhắm mắt làm ngơ ém chuyện này xuống. Cũng kể từ đó, tật nói chuyện của vị phán quan đại nhân này cuối cùng cũng được cải thiện một chút. Tuy rằng vẫn là cái giọng xi tiểu ấy, nhưng không còn đến mức đọc mỗi bản cáo trạng mà hết nguyên nửa ngày.
Mộc Cát Sinh từ trên mái hiên nhảy vào trong phòng, tiện tay lấy luôn một chiếc chân gà kho trên bếp, "Thôi đại nhân tới là vì chuyện gì vậy?"
"Bái kiến Mộc công tử." Thôi Tử Ngọc cúi người hành lễ: "Lần này hạ quan đến đây, là muốn xin một quẻ."
Tùng Vấn Đồng nghe thế lập tức nổi giận: "Ông muốn chết hả?"
"Lão Tam, ông cản lão Nhị lại đi." Mộc Cát Sinh phất phất tay, quay đầu cười nói với Thôi Tử Ngọc: "Thôi đại nhân, ngài cũng nhìn thấy chuyện sáng nay rồi đấy. Tôi không có ý định kế thừa vị trí Thiên Toán Tử, chẳng qua chỉ là một tên nghiệt đồ dưới ghế sư phụ mà thôi. Giờ ngài lại xin tôi tính một quẻ, mọi người nhìn vào rất khó coi."
Tuy nói như vậy, Mộc Cát Sinh vẫn suy đi nghĩ lại nhiều lần trong đầu. Thôi Tử Ngọc không thể nào không hiểu lý lẽ mà y vừa nói, nhưng cho dù thế, đối phương vẫn tới tận cửa xin quẻ, vậy thì chuyện muốn xin tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Mà Thôi Tử Ngọc lại được lão Tam dẫn đến, chứng minh việc này có liên quan đến Phong Đô, hơn nữa Ô thị cũng dính dáng vào bên trong.
Phong Đô có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng phán quan lại làm lớn chuyện đến mức lên dương gian mời người. Môn hạ Thiên Toán hiện giờ chỉ còn lại hai người, đại sư huynh đang ở Bồng Lai không thể rời núi, người còn lại cũng chỉ có y.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà nhất định phải mời người của Thiên Toán khởi quẻ?
Mộc Cát Sinh nghĩ tới đủ mọi loại chuyện có thể xảy ra, song lại nghe thấy Thôi Tử Ngọc nói: "Mộc công tử có biết, Thành Tây Quan ở Phong Đô không?"
Thành Tây Quan, đất A Tỳ, âm binh xuất quan.
Cái tên này thật sự quá có sức nặng, ngay cả Thôi Tử Ngọc cũng phải tiết chế không ngâm dài, dùng giọng điệu thận trọng khi nói ra khỏi miệng.
Mộc Cát Sinh thầm nói trong lòng,
tôi biết quá rõ ấy chứ, tôi còn từng làm một chuyện ở đó mà nói ra có thể dọa chết ông đấy.Đến cả Tùng Vấn Đồng cũng sững lại một lát, "Thành Tây Quan làm sao?"
"Nếu như đã biết Thành Tây Quan, chắc hẳn các ngài cũng biết bên trong đất A Tỳ có thứ gì." Thôi Tử Ngọc nói: "Âm binh xuất quan, ắt sẽ gặp loạn. Mấy năm gần đây thiên hạ đại loạn, địa mạch bất ổn, âm binh di chuyển bất thường trong Thành Tây Quan càng ngày càng nhiều, sợ rằng trong đó sắp xảy ra biến lớn."
Mộc Cát Sinh: "Cho nên?"
"Biến cố phát sinh bên trong Thành Tây Quan sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Phong Đô thậm chí là địa mạch của Hoa Hạ, toàn bộ Thập Điện Diêm La đều đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Nhưng ý trời khó đoán, cho nên phái hạ quan tới xin Mộc công tử một quẻ, tính thời gian lần tiếp theo âm binh xuất quan."
"Trong cánh cổng đó phát sinh biến cố, thì về bảo Diêm Vương nhân lúc chưa muộn phái người tới trấn áp là được rồi." Tùng Vấn Đồng nói: "Tính thời gian âm binh xuất quan để làm gì?"
"Nếu âm binh không xuất quan, cho dù có là Diêm Vương cũng không thể cưỡng chế đánh thức rồi lại trấn áp được. Ngược lại, cho dù Thập Điện Diêm Vương có ra tay trấn áp, cũng chưa chắc có thể bảo đảm mười phần chắc chín. Một khi âm binh bạo động, thậm chí sẽ gây nguy hiểm cho Phong Đô." Thôi Tử Ngọc cúi thấp người bái lạy, "Vào thời khắc sinh tử, chuẩn bị càng kỹ thì có thêm càng nhiều cơ hội chiến thắng, mong Mộc công tử thông cảm cho ta."
Mộc Cát Sinh trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Thôi đại nhân, lần này ngài tới xin quẻ, cũng không phải xin quẻ bình thường."
"Hạ quan hiểu rõ."
"Năm đó tôi và lão Nhị còn trẻ lại hành động lỗ mãng, Ngân Hạnh thư trai nợ ngài một ân tình." Mộc Cát Sinh thở dài, "Thay đổi triều đại cũng không phải chưa từng xảy ra trước đây, thiên hạ đại loạn cũng không phải lần một lần hai. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói tới chuyện Thành Tây Quan xuất hiện biến động bởi hai lý do trên, càng chưa bao giờ nghe nói có mối nguy nào như thế ở Phong Đô."
"Mộc công tử." Thôi Tử Ngọc nói: "Tình hình biến đổi đột ngột như thế này, cũng chưa bao giờ xuất hiện tại Hoa Hạ."
Mộc Cát Sinh im lặng một hồi rồi từ từ nói: "Đúng vậy."
"Mọi chuyện đã không còn chỉ là một lần thay đổi triều đại đơn giản."
Một lát sau, Thôi Tử Ngọc cúi người cảm ơn rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ba người mỗi người bưng một cái bát, ngồi xổm trên bậc thềm ăn cơm.
Tùng Vấn Đồng ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã quay vào phòng bếp lấy thêm, hắn còn pha một ấm trà mang ra ngoài, "Cậu làm thế là tự tìm phiền toái đấy."
"Chuyện đã đến nước này rồi, lão Nhị à, chi bằng ông nói gì đó có ích một chút đi." Mộc Cát Sinh gạt toàn bộ đồ ăn trong bát mình sang cho Ô Tử Hư, đổi lấy thịt trong bát của anh, "Tôi còn phải đi tìm xem chỗ sư phụ đặt tiền Sơn Quỷ ở đâu đây này... Năm đó lúc tôi xuất ngoại không mang theo, giao hết cho sư phụ. Nhưng mà tốt nhất là không tìm thấy, bên kia cũng không còn cớ để nhờ."
"Ông đừng có mà nghĩ tới ý đồ quỷ quái như thế." Ô Tử Hư nói: "Tiên sinh đã giao tiền Sơn Quỷ cho sư trụ trì chùa Bạch Thủy cất giữ rồi, bảy nhà đều biết chuyện này."
Mộc Cát Sinh trợn tròn mắt, "Ụ má, sao tôi không biết."
Tùng Vấn Đồng cười nhạo: "Thì cậu có tiếp nhận vị trí Thiên Toán Tử đâu, không biết xấu hổ mà còn tự xưng là người của bảy nhà?"
"Không phải người của bảy nhà, còn phải giúp bảy nhà làm việc." Mộc Cát Sinh liên tục lắc đầu, nhe răng trợn mắt nói: "Mẹ nó chứ, mỗi một nhà đều là giai cấp bóc lột —— Lão Nhị có phải ông đập cả bình ớt vào nồi không vậy, sao lại cay thế?"
"Đáng đời cho cậu cay chết, ăn hay không tùy cậu."
"Không cay thì ông uống trà làm gì?"
Hai người nói xong bắt đầu cầm đũa đâm chọc nhau, Ô Tử Hư bị kẹp ở giữa, bất đắc dĩ nói: "Thành người lớn hết cả rồi, sao ăn cơm cứ như trẻ con thế? Còn muốn tôi dỗ hai người nữa hả?"
Mộc Cát Sinh đưa bát ra trước mặt anh, "Thế lão Tam, ông nói xem có cay không?"
Ô Tử Hư đáp: "Vừa rồi chúng ta đều mải nghe Thôi phán quan nói chuyện, lão Nhị không để ý run tay một chút, cũng có thể..."
Tùng Vấn Đồng đặt mạnh đũa xuống "cạch" một tiếng: "Vậy cậu đừng ăn nữa."
Ô Tử Hư lập tức thay đổi lập trường, "Không cay."
"Không phải chứ không phải chứ." Mộc Cát Sinh kêu la ồn ào, "Lão Nhị, Nghiệp Thủy Chu Hoa của ông cũng làm ăn như thế này sao? Lương tâm của ông cho chó ăn mất rồi à?"
Ô Tử Hư hỏi: "Hắn có thứ đó ư?"
Tùng Vấn Đồng: "Này!"
Ba người ông một câu tôi một câu, mắt thấy sắp cãi nhau, cửa sân lại lần nữa bị đẩy ra.
"Làm phiền rồi." Là Sài Thúc Tân, "Sư trụ trì chùa Bạch Thủy mời Mộc Cát Sinh đến phòng thiền một chuyến."
"Tam Cửu Thiên, anh vẫn chưa đi à?"
Sài Thúc Tân không để lộ biểu cảm gì, "Tôi vừa mới chơi một ván cờ với trụ trì."
"Thế anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Mộc Cát Sinh đứng lên, chỉ chỉ về phía sau, "Lão Nhị làm nạm bò, anh có muốn ăn cùng không?"
Ô Tử Hư gật đầu phụ họa: "Vừa hay, đã lâu rồi bốn người chúng ta không ăn cơm cùng nhau."
"Cậu đếch nói sớm." Tùng Vấn Đồng đạp Mộc Cát Sinh một cước, "Vừa múc nốt bát cuối cùng, hết rồi."
"Cả một nồi lớn như thế, mà đã hết rồi?" Mộc Cát Sinh khó tin, "Lão Nhị ông ăn mấy bát?"
"Ông đây nấu cơm, cậu ý kiến ý cò gì?"
"Để tôi đếm." Ô Tử Hư giơ tay lên, "Sáu bát." Sau đó liền bị ấn mặt vào trong bát.
"Lão Nhị, may mà ông được cái mặt đẹp, chứ nếu không chỉ với sức ăn này á, chắc chắn ông không gả đi được đâu." Mộc Cát Sinh tặc lưỡi cảm khái, nhanh tay lẹ mắt né tránh đôi đũa mà Tùng Vấn Đồng ném tới, xong sau đó y phải đối mặt với vấn đề nan giải trước mắt. Sài Thúc Tân được y mở lời giữ lại, mà trông người này cũng không có ý định rời đi, vậy lấy gì chiêu đãi đây? Không thì y tự mình xuống bếp làm mấy món?
Sài Thúc Tân dường như nhìn thấu suy nghĩ của y, nói: "Không cần làm thêm gì đâu."
"Lão Tứ cậu cũng múc ba bát rồi đi? Không biết ngượng à mà còn nói tôi?" Tùng Vấn Đồng vẫn còn đang la hét.
Những lời này lại đang nhắc nhở Mộc Cát Sinh, "Bát này tôi vừa mới múc ra, vẫn chưa ăn, anh có muốn nếm thử không?" Y đưa bát đũa trong tay mình cho Sài Thúc Tân, "Lão Nhị làm lẩu bò kho, mùi vị cũng ngon lắm."
Tùng Vấn Đồng lập tức ngừng nói, đưa mắt nhìn Ô Tử Hư:
Tên này điên rồi hả?Ô Tử Hư cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, tuy nói bọn họ đều quen biết từ hồi còn là niên thiếu, tình anh em thân thiết tới mức người bình thường khó có thể sánh được, ba người bọn anh cũng thường xuyên cướp thức ăn của nhau. Nhưng Sài Thúc Tân thì khác, người Dược gia xưa nay luôn thích sạch sẽ. Năm đó hắn đến Ngân Hạnh Thư trai ở một tháng, so với phòng của hắn, thì phòng của bọn họ quả thực chính là ổ chó.
Trước mắt bao người, chỉ thấy Sài Thúc Tân mặt không đổi sắc nhận lấy bát của Mộc Cát Sinh, bắt đầu đυ.ng đũa.
Trong sân vô cùng yên tĩnh, tất cả nhìn Sài Thúc Tân ăn hết một bát cơm. Mộc Cát Sinh cũng có chút sửng sốt, ngay từ đầu y thực sự chỉ mang ý đùa bỡn, ai biết đâu mọi thứ diễn ra quá mức trơn tru, thành ra lại mang tới bất ngờ ngoài ý muốn.
Sài Thúc Tân đưa bát cho Mộc Cát Sinh, đang định nói thì đột nhiên ho khan một trận. Ô Tử Hư tức khắc quay đầu lại, "Lão Tứ ông lại trêu đùa người ta đấy à?"
"Gì cơ?"
Ô Tử Hư chỉ vào Sài Thúc Tân đang ho khan không ngừng, "Ông bỏ thuốc trong bát đúng không?"
"Đùa gì vậy trời? Trong mắt ông tôi là loại người đó hả?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Lại thấy Sài Thúc Tân xua tay, cố gắng điều hòa hô hấp, nhỏ giọng hỏi: "Có trà không?"
Ô Tử Hư ngẩn người, "Trà?"
"Cay quá."
Tùng Vấn Đồng: "..."
Từ trong sân vọng ra tiếng cười lớn đắc ý của Mộc Cát Sinh.