Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Bạch Khế

Chương 1: Khởi đầu của khế ước

Chương Tiếp »
Bắt đầu từ một tháng trước Sầm Thanh nhận thấy trong người có sự thay đổi kỳ lạ.

Lý do cậu nhớ rõ ngày đó là vì hôm ấy, Sầm Hải Đông, người cha vừa ra tù của cậu lần đầu tiên đến tìm.

Đó cũng là lần đầu tiên sau ba năm một tháng, Sầm Thanh gặp lại người đàn ông cầm thú này.



Sầm Thanh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, cậu yên lặng ngồi trong lớp làm bài như mọi khi. Bỗng nhiên, anh nghe thấy một bạn cùng lớp gọi mình, giọng điệu không mấy kiên nhẫn, "Này, thằng điếc, ba mày tìm mày kìa."

Sầm Thanh bị điếc tai trái từ khi bảy, tám tuổi, nguyên nhân do một cái tát của Sầm Hải Đông.

Người đàn ông trung niên trong cơn tức giận đã thẳng tay tát một đứa trẻ đến mức màng nhĩ bị thủng, tai trái của cậu lập tức ù đi và không nghe thấy gì. Sầm Hải Đông đương nhiên sẽ không chữa trị cho cậu, vì vậy chấn thương càng thêm nặng, từ đó tai trái của Sầm Thanh dần dần mất đi thính lực, cuối cùng hoàn toàn mất khả năng nghe.

Cũng vì tai trái không nghe được, trong trường có nhiều bạn học vốn không ưa cậu đã gọi cậu là "thằng điếc." Cái biệt danh này đeo bám cậu suốt từ tiểu học đến trung học.

Chỉ một tai không nghe được thôi, Sầm Thanh đương nhiên vẫn nghe thấy những gì người bạn kia nói. Lúc đó cậu chỉ đang cảm thấy mờ mịt trước xưng hô phát ra từ miệng bạn cùng lớp của mình.

Ngay sau đó, người bạn ấy nghiêng người bước vào từ cửa sau, lộ ra một bóng hình bị che khuất.

Đó là Sầm Hải Đông.

Ông ta không còn dáng vẻ cao lớn và đáng sợ như trong ký ức của Sầm Thanh. Thân hình gầy guộc, khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt như lồi ra, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, khiến ánh nhìn của ông ta trông hung ác và đáng sợ.

Nhưng lần này, khuôn mặt đáng sợ đó lại nở một nụ cười với Sầm Thanh.

Tai trái của Sầm Thanh đột nhiên vang lên tiếng ù ù bén nhọn, sau đó là một cảm giác lạnh lẽo rợn người.

"Con trai, ba đã ra tù rồi," Sầm Hải Đông nói, để lộ hàm răng đen vàng xấu xí do bị khói thuốc và sâu răng gây ra, đôi mắt tam bạch nhìn thẳng vào Sầm Thanh, tựa như con chuột cống nhìn thấy miếng bánh ngon.

"Sao mày chuyển nhà mà không nói với ba một tiếng? Lại còn lặng lẽ chuyển đến một ngôi trường tốt như thế này, một tháng nay ba tìm mày vất vả lắm đấy."

Cả lớp đều chú ý đến động tĩnh của họ.

Sầm Thanh giật mình đứng phắt dậy, cái bàn bị đẩy đi một đoạn, chân bàn cọ xát với sàn tạo ra tiếng động chói tai.

Bạn học trong lớp lầm bà lầm bầm tỏ vẻ không hài lòng, nhưng Sầm Thanh không còn tâm trí để quan tâm.

Ba bước gộp thành hai bước cậu lao nhanh tới cửa, túm chặt lấy cánh tay của Sầm Hải Đông. Cậu không nhận ra mình đang run rẩy, giọng hạ xuống, đầy lo lắng, "Ông muốn gì? Lại đến đòi tiền à?"

Sầm Hải Đông nở một nụ cười độc ác, "Tao đến xem đứa con giỏi giang, có tương lai của tao đây."

Sầm Thanh túm chặt lấy cánh tay ông ta, kéo ra ngoài, Sầm Hải Đông cũng không giãy giụa, để mặc cậu kéo đi.

Hai người im lặng đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang, Sầm Thanh hất tay ông ta ra, hỏi: "Rốt cuộc ông muốn gì?"

Sầm Hải Đông khịt mũi, cười lạnh hai tiếng, "Lần này tao không cần tiền."

Sầm Thanh ngạc nhiên, giống như nghe thấy chuyện gì đó quá phi lý.

"Nhưng tao thực sự có việc mới tìm mày." Sầm Thanh trở nên vô cùng cảnh giác, nụ cười của Sầm Hải Đông có chút quái dị, đôi mắt tam bạch của ông ta lướt qua người Sầm Thanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cậu, rồi lại cười quái dị.

Sầm Thanh cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ánh mắt này, cậu từng thấy qua... Lúc đó cậu còn nhỏ, chưa hiểu rõ, nhưng vẫn cảm nhận được một sự ghê tởm đến tận xương tủy.

Bây giờ cậu đã không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa, ánh mắt ghê tởm đó lại xuất hiện, khiến cậu muốn nôn ngay lập tức.

Cậu phải siết chặt lòng bàn tay để kiềm chế bản thân, nhưng cả người vẫn run lên vì căng thẳng.

"Mẹ kiếp, đã chết rồi mà còn chiếm được của hời."

Mơ hồ nghe thấy Sầm Hải Đông lẩm bẩm, nhưng giọng ông ta quá nhỏ, Sầm Thanh không nghe rõ.

"Ông rốt cuộc..."

"Được rồi, ngoài câu đó ra mày chẳng còn gì để nói với tao sao? Cũng đúng... Chắc mày ước gì thoát khỏi tao lắm đúng không? Tao ngồi tù ba năm, mày chẳng thèm đến thăm lấy một lần, còn dám chuyển nhà... Ha ha, mày nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao à?"

Sầm Thanh không biểu lộ cảm xúc gì.

Sầm Hải Đông dường như thấy mất hứng, ông ta móc từ trong túi ra một thứ gì đó rồi giơ lên trước mặt Sầm Thanh, "Tao đến tìm mày là để đưa cho mày cái này."

Sầm Thanh lập tức lùi lại một bước, tránh đi động tác đưa qua của ông ta.

Sầm Hải Đông cười âm trầm, nhưng Sầm Thanh không nhìn thấy vì đang cúi đầu.

Cậu chỉ nghe thấy ông ta nói, "Sao nào? Đây là thứ duy nhất mẹ mày để lại. Tao nghĩ tới chút tình cha con, nên tìm cả tháng nay để đưa cho mày. Không cần?"

Sầm Thanh khựng lại.

Mẹ...

Cậu biết con người này độc ác đến mức nào, từ nhỏ cậu đã ghê tởm ông ta, không muốn chạm vào ông ta dù chỉ một chút, cũng không bao giờ muốn động đến bất cứ thứ gì ông ta đã chạm qua.

Nhưng mẹ là điều duy nhất mà Sầm Thanh không thể từ chối.

Cậu nhìn vào tay Sầm Hải Đông, thấy ông ta đang cầm một chiếc ngọc bội hình hồ lô màu xanh, được buộc bằng một sợi dây đỏ. Sợi dây đó trông không còn mới, có dấu vết của thời gian.

Điều đáng nói là, Sầm Thanh thực sự nhận ra chiếc ngọc hồ lô này, hơn nữa còn nhớ rất rõ.

Khi cậu còn nhỏ mẹ luôn mang theo nó trên cổ, nói rằng đây là vật mà ông bà ngoại để lại, bà rất quý nó.

Nhưng có một lần, Sầm Hải Đông không tìm thấy tiền trong nhà, ông ta liền nhắm đến chiếc ngọc hồ lô này.

Hôm đó là lần đầu tiên mẹ chống lại Sầm Hải Đông khi ông ta định cướp đoạt, vì thế bà bị đánh đập dã man.

Mẹ đã đẩy Sầm Thanh vào phòng, dùng thân mình chặn cửa, mặc cho cậu gào khóc, đập cửa, nhưng vẫn không thể mở nổi cánh cửa kia ra.

Cậu chỉ có thể nằm úp trên cửa, nghe tiếng Sầm Hải Đông đá vào người mẹ, những âm thanh nặng nề vang lên từng nhịp, nghe thấy giọng mẹ chuyển từ khóc lóc chửi rủa sang rêи ɾỉ đau đớn.

Dù mất đi nửa cái mạng, cuối cùng mẹ cậu vẫn không thể giữ được chiếc ngọc hồ lô.

Nó bị Sầm Hải Đông cướp đi.

Không cần hỏi cũng biết, ông ta chắc chắn sẽ đem nó đi đổi lấy tiền, rồi lại tiếp tục cờ bạc.

Bây giờ, chiếc ngọc hồ lô đó lại xuất hiện trước mắt Sầm Thanh.

Sầm Thanh không có cách nào từ chối.

"Không cần thì thôi, coi như lòng tốt của tao bị chó ăn vậy," Sầm Hải Đông làm bộ định ném chiếc ngọc hồ lô, nhưng Sầm Thanh đã kịp thời ngăn lại.

Ông ta liền thuận thế nhét chiếc ngọc hồ lô vào tay Sầm Thanh.

"Coi như tao tự tích đức cho bản thân," Sầm Hải Đông nói khi Sầm Thanh hỏi lý do, sau đó ông ta rời đi.

Sầm Thanh biết chắc có điều gì đó kỳ lạ, cậu không tin Sầm Hải Đông lại có lòng tốt như vậy.

Nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cậu xác nhận đó thật sự là chiếc ngọc hồ lô của mẹ, từ ngọc hồ lô đến sợi dây đều không có dấu vết bị động tay chân gì.

Cuối cùng, cậu mang ngọc hồ lô đi rửa sạch ba lần trong nước ở nhà vệ sinh, sau đó cẩn thận đeo lên cổ.

Giống như mẹ đã từng.

Thế rồi từ đêm hôm đó trở đi, cậu bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ban đầu chỉ là cảm giác lạnh, dù đã sắp vào hè, nhưng cậu lại bị lạnh đến mức tỉnh giấc ba lần trong một đêm, sáng hôm sau thì bị cảm luôn.

Vì giường của cậu nằm ngay đối diện máy lạnh trong ký túc xá, một người bạn cùng phòng đặc biệt sợ nóng, nên luôn bật máy lạnh suốt đêm.

Sầm Thanh mơ hồ nhớ rằng, trong giấc mơ cậu thực sự cảm nhận được từng đợt khí lạnh thấm vào cổ mình.

Cậu chỉ nghĩ rằng mình bị máy lạnh thổi vào gây cảm lạnh nên không suy nghĩ nhiều.

Nhưng những ngày sau đó, cậu vẫn thường xuyên cảm thấy lạnh, dù uống nhiều thuốc cảm cũng không thấy khỏi.

Cái lạnh này thật khó diễn tả.

Đó là một loại lạnh âm u, từng chút từng chút xuyên qua da thịt, thẩm thấu vào trong xương tủy.

Trong hơi lạnh mang theo mùi hương mà chỉ có Sầm Thanh ngửi được.

Mùi hương đó ẩm ướt, tanh tưởi, mang đến cho Sầm Thanh cảm giác như đang chìm trong một vũng bùn tối tăm không thấy ánh mặt trời, bị kéo xuống từng chút từng chút, quấn chặt và không thể thoát ra.
Chương Tiếp »