Dịch giả: Tà DươngHà Yêu dùng Cầm Long bắt được vật kia, mở tay ra thì thấy một vòng tròn bằng gỗ, ở đó buộc một sợi dây thừng, một đầu dây thừng ở trong tay Địa Hổ đang ở bờ bên kia. Hài người dùng lực, sợi dây thừng căng lên, chiếc thuyền bắt đầu chuyển động.
A Phi tỉnh ngộ, thì ra là để kéo thuyền qua. Mà tên chèo thuyền kia cũng mở to mắt, một lúc sau mới thở dài một tiếng, dường như là cam chịu số phận bất hạnh.
- Còn có cách này, làm sao lại không lấy ra sớm.
A Phi vui mừng nói.
- Đăng Bình Độ Thủy không vượt quá được khoảng cách 100m, 50m thì còn được.
Hà Yêu cười nói.
A Phi cười hặc hặc:
- Như vậy cũng tốt, làm ta lúc trước... Lo lắng một trận.
- Nếu không có ngươi làm như vậy, tên chèo thuyền này sẽ không buông lỏng cảnh giác, ta cũng không dễ dàng điểm huyệt trúng. Công phu điểm huyệt của ta cần nhìn đúng, chẳng may vừa sẩy tay, tên này liền thu thuyền lại thì chúng ta có thể biến thành quỷ dưới nước.
Hà Yêu nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
A Phi có chút đắc ý, lại hỏi tiếp:
- Cầm Long này của người có phải là chiêu mà năm đó Kiều Phong đã sử dụng hay không?
Hà Yêu lắc đầu cười nói:
- Chiêu này của ta tên là Cầm Long một loại thủ pháp khác không phải Cầm Long Thủ mà Kiều Phong sử dụng năm đó. Cầm Long Thủ bắt nguồn ở Thiếu Lâm, là võ công tuyệt học. Ta cùng với ca ca, một người luyện Cầm Long một người luyện Túng Hạc, hợp lại chính là Cầm Long Túng Hạc Công.
Chiếc thuyền dưới sức của hai huynh đệ, rất nhanh đã gần đến bờ. Mọi người rời thuyền, Tứ Nhĩ Nhất Thương kéo tên chèo thuyền lên bờ. A Phi nhìn thấy liền cười hặc hặc, mang theo trường thương tiến lên, chuẩn bị cho hắn một trận thống khoái. Tên chèo thuyền kia nhắm mắt đầy cam chịu, chờ đợi tử vong hàng lâm.
Chẳng qua Tứ Nhĩ Nhất Thương cản A Phi lại, nói với tên chèo thuyền kia:
- Lấy ra!
- Lấy gì?
Tên chèo thuyền sửng sốt.
- Bạc của chúng ta.
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói.
Tên chèo thuyền nói:
- Ta vốn nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước, tiền đã vào túi ta, làm sao có chuyện ta lấy ra. Các ngươi gϊếŧ ta đi!
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười lớn một tiếng:
- Gϊếŧ ngươi chẳng phải là tiện nghi cho ngươi. Cấp ngươi thấp như vậy, gϊếŧ ngươi một lần cũng chẳng tổn thất gì. Chúng ta không gϊếŧ ngươi, nhưng chúng ta điểm huyệt ngươi, lấy thuyền của ngươi thả xuống nước, khiến nó bị nước trôi đi. Điểm huyệt này một canh giờ sau sẽ tự giải, cũng không biết một canh giờ thì thuyền này sẽ trôi bao xa... Uh, hôm nay gió to sóng lớn, chắc là tốc độ cũng không chậm.
Lời này vừa nói ra, làm cho tên chèo thuyền kia hoảng sợ. Thuyền này là do chính tay hắn làm, giá trị cũng không nhỏ, nói mấy ngàn lượng bạc cũng không đủ. Thuyền này luôn ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn muốn, điểm một cái là có thể thu lại. Còn bây giờ bị điểm huyệt, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Một canh giờ, ai biết được chiếc thuyền sẽ trôi về đâu.
A Phi vừa nghe thấy liền cười ha ha, nói:
- Thú vị, thú vị. Đấy chính là do lòng tham mà tự chịu khổ. Lấy tiền ra đi!
Tên kia dường như biết hoàn cảnh của mình, hắn hướng mắt về l*иg ngực của mình nói:
- Túi tiền ở trong này, các ngươi tự lấy đi.
Tứ Nhĩ Nhất Thương mỉm cười, móc ra một cái túi tiền, sau đó lấy một ít ngân lượng. Chính là lộ phí lúc trước, chẳng hắn cũng không muốn làm ăn cướp, đem tiền thừa trả lại. Tên kia luôn miệng nói cảm tạ, khen Tứ Nhĩ Nhất Thương có phong phạm đại hiệp.
Chẳng qua A Phi nhớ tới một chuyện, nhặt ví tiền trên mặt đất, lấy ra một ít bạc. Tên kia "A" một tiếng rồi hô lớn:
- Ngươi làm gì vậy? Vừa mới khen các ngươi vài câu, giờ lại định mượn gió bẻ măng?
A Phi cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngại quá, ta không phải là thiếu hiệp giang hồ. Ta bây giờ là cường đạo, mà cường đạo thì phí tổn gấp đôi, lấy lại cũng phải gấp đôi. Cho nên lấy thêm của người 80 lượng bạc.
Nói xong A Phi ném cái ví cho tên chèo thuyền, đem 80 lượng bỏ vào túi mình. Tên chèo thuyền kia giận dữ, ánh mắt nhìn A Phi dường như có thể phóng ra lửa. A Phi lại không cho là đúng, hét lên:
- Nhìn cái gì, bản đại gia chính là thích như vậy, vào nhà cướp của cho nên mới có danh vọng như thế, ngươi còn nhìn ta sẽ lấy gấp đôi.
Tên kia đành dập tắt lửa giận trong lòng, khóc không ra nước mắt. Hà Yêu khẽ vươn tay giải huyệt đạo cho hắn, tên kia biết mình chẳng thể làm được gì, vội vàng thu thuyền lại, nhặt ví tiền lên rồi nhanh chóng chạy mất. Trước khi đi còn trừng mắt với A Phi vài lần. A Phi bây giờ đã là giang hồ cường đạo, cho nên với những ánh mắt như vậy đã sớm có sự chống cự.
Mọi người lại tiếp tục lên đường. A Phi cảm thấy rất đắc ý, Phong Y Linh tiến sát lại nói:
- A Phi, ngươi quả thật là có phong phạm của giang hồ cường đạo. Chẳng qua lần sau ngươi phải cẩn thận, không thì sẽ bị giảm danh vọng.
Kim Hoàn Đao ở một bên hỏi:
- Danh vọng của ngươi bây giờ là bao nhiêu?
A Phi cúi đầu nhìn, vẻ mặt như đưa đám:
- Âm 35. Trước kia là 40, mấy ngày nay đi làm một ít nhiệm vụ môn phái, cho nên được một tí danh vọng.
Kim Hoàn Đao cười nói:
- Vậy ngươi phải cẩn thận, không được gϊếŧ người lung tung. Gϊếŧ một người giảm một điểm, chỉ cần vượt quá 50 điểm, ngươi sẽ thành giang hồ ác bá, trừng phạt là gấp 10 lần.
Tất nhiên là A Phi biết, thầm than một tiếng. Từ lúc hắn làm sát thủ, gϊếŧ Hồ Ly Chưa Thành Tinh một lần, sau đó cảm thấy cái nghề sát thủ này không tệ, kiếm tiền nhanh chẳng qua là có chút mạo hiểm lớn. Bây giờ nghề này không thể làm được nữa rồi, danh vọng thấp quá, không cẩn thần liền trở thành giang hồ ác bá. Chỉ cần nghĩ về sau mua đồ sẽ tốn gấp 10 lần, thật sự là không rét mà run.
Mọt người cưỡi ngựa đi một lúc, vượt qua một tòa núi nhỏ. Tứ Nhĩ Nhất Thương nhìn bản đồ, rồi chỉ về hướng bắc. Nơi đó có một con đường nhỏ, hai bên là một mảnh rừng phong, lúc này đang là cuối mùa thu, cây phong đều rực mầu đỏ, nổi lên một mảng màu sắc khác.
- Đi qua rừng cây này không đến 1 km là đến Hắc Long Đàm...
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói. Chẳng qua hắn vừa dứt lời, mọi người đều có chút biến sắc. Ở phía đối diện xuất hiện một đoàn người, nhân số có khoảng 10 người, cầm đầu là một người mặc thanh sam đeo trường kiếm, thoạt nhìn là một soái ca. Mọi người biến sắc không phải vì tên này soái ca, mà bởi vì cách ăn mặc của đoàn người kia, bọn họ đều là đệ tử Hoa Sơn.
- Muốn hay không...
Thanh Phong nói nhỏ, Kim Hoàn Đao giơ tay lên, ý bảo không vội. Mọi người dừng ngựa, chờ đám người này tiến đến. A Phi cũng nắm chặt trường thương trong tay, chuẩn bị cho việc xung đột. Phái Hoa Sơn cùng phái Ma Sơn, ở trong trò chơi là như nước với lửa, mỗi khi gặp nhau đều xảy ra một ít xung đột, không thể không đề phòng.
Đám người đối diện cũng sững sờ, hiển nhiên là vì nhìn thấy đám người Kim Hoàn Đao. Bọn hắn dừng bước, dường như đang thì thầm với nhau. Đại danh của Kim Hoàn Đao tất nhiên bọn hắn biết, chắc là cũng có một chút tác dụng uy hϊếp. Sau một lúc, thủ lĩnh soái ca kia mang theo mọi người từ từ tiến đến.
- Kim Hoàn Đao huynh, Thanh Phong huynh, đã lâu không gặp!
Người kia dường như nhận biết hai người cao thủ này, lên tiếng chào hỏi trước.
Kim Hoàn Đao thấy người đối điện, chỉ có ánh mắt là hơi động một chút, còn đâu hắn tỉnh bơ. Thanh Phong thì cười nói:
- Thì ra là Trúc Tử Kiếm cùng Khổ Cúc, Hoa Sơn tứ quân tử làm sao lại nhàn nhã đi đến nơi này?
A Phi đã nghe qua tên tuổi của Hoa Sơn tứ quân tử. Nghe nói là tứ đại cao thủ phái Hoa Sơn sau Vân Trung Long, cũng đều là người của Vân Trung Long. Sở dĩ bọn hắn được gọi là tứ quân tử bởi vì trong tên của bốn người có mai, lan, cúc, trúc hơn nữa bọn hắn đều là cao thủ, cho lên được mọi người gọi là Hoa Sơn tứ quân tử. Tứ quân tử là thành viên trung tâm bang phái của Vân Trung Long, bọn hắn có tên tuổi rất lớn trong lòng người chơi nữ, bởi vì bốn người đều có danh soái ca. Lần này tới là Trúc Tử Kiếm và Khổ Cúc, bọn hắn mang theo một đám đệ tử Hoa Sơn đến làm nhiệm vụ. Còn là nhiệm vụ gì thì không biết.
Đây là lần đầu tiên A Phi nhìn thấy Hoa Sơn tứ quân tử, dựa theo Phong Y Linh nói, thì người nói chuyện chính là Trúc Tử Kiếm, người đứng sau có vẻ mặt hơi thâm trầm là Khổ Cúc, quả nhiên là có chút đẹp trai. Lại nhìn về phía Phong Y Linh thì nước miếng cũng sắp chảy ra rồi. A Phi cười thầm, đang định nói chuyện thì cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Quay đầu lại nhìn, tâm lý bỗng nhiên vui vẻ
- Ôi, xin chào người quen!
A Phi vẫy vẫy tay.
Trong đoàn người đối diện, hai người Đông Thành Tây Tựu tràn đầy giận dữ, bọn hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn A Phi, nói ra từng chữ:
- Số Khổ A Phi!