Dịch: Tà DươngTrước mắt là một con sông rộng lớn mênh mông, nó chảy từ hướng tây về hướng đông, không biết bắt nguồn từ đầu và chảy về đâu. Từng cơn sóng lăn tăn, gió thổi mát mẻ, nhìn về phía trước chỉ thấy một đường màu đen, có thể thấy được khoảng cách hai bên bờ là rất xa.
- Tại sao ở đây lại có sông?
A Phi bắt đầu hỏi.
- Cái này thì phải hỏi nhà thiết kế.
Tứ Nhĩ Nhất Thương thở dài.
- Rộng khoảng 100m, mọi người xuống ngựa đi. Khinh công cũng không bay qua nổi đâu.
A Phi xuống ngựa, hỏi:
- Chúng ta qua bằng cách nào, bơi qua sao? Không biết kỹ xảo bơi lội ngòai hiện thực có thể áp dụng trong trò chơi hay không?
Phong Y Linh chu miệng nói:
- Không thể.
- Làm sao ngươi biết?
A Phi ngạc nhiên hỏi.
-...Ta đã thử và bị chết đuối.
Phong Y Linh ngượng ngùng nói.
- Trong trò chơi, trừ khi ngươi học được kỹ năng bơi lội thì mới có thể bơi trong nước.
A Phi gật đầu, sau đó lại thuận miệng hỏi một câu:
- Mùi vị chết đuối như nào vậy?
Sắc mặt Phong Y Linh tối sầm, nói:
- Ngươi có muốn thử một chút hay không?
A Phi nhanh chóng xua tay, cảm thấy không nên tiếp tục cùng đại sư tỷ thảo luận vấn đề này, cũng may Tứ Nhĩ Nhất Thương tìm được một người chèo thuyền ở không xa. Mọi người tiến đến, thấy một người chơi cầm mái chèo, cười híp mắt nhìn bọn họ, mới nhìn dường như dất hòa nhã dễ gần.
- Mỗi người 80 lượng, ta đưa các ngươi qua sông.
Người chơi kia nói.
- 80 lượng? Đắt thế!
A Phi nhảy dựng lên, quát lớn:
- 80 lượng, bằng ta đi từ Tương Dương đến Mặt Lăng bốn lần đấy!
- Khụ, là 8 lần.
Phong Y Linh nhắc nhở.
- Xin chú ý thân phận của ngươi và chúng ta khác nhau.
A Phi ngẩn ra một lúc, chợt mới nhớ. Hắn quên mình là giang hồ cường đạo, cho nên phí đắt hơn gấp đôi. Mà người chèo thuyền kia cũng nói:
- Ta biết, giá tiền này hơi đắt. Chẳng qua ta thấy mọi người là người có tiền, hơn nữa ở nơi này, chỉ có mình ta có thuyền, ta nghĩ đây là rất hợp lý.
Hắn đã nói như vậy, mọi người còn có thể nói cái gì. Tứ Nhĩ Nhất Thương lấy tiền ra trả, mọi người thu hồi ngựa, cùng nhau lên thuyền. Tên chèo thuyển lấy phí quả nhiên là đắt, nhưng mà kỹ thuật của hắn cũng không tệ, cảm giác thuyền nhỏ di chuyển rất nhẹ nhàng, đang từ từ tiến sang bờ bên kia.
Trong trò chơi không có khí hậu đặc biệt, cả ngày đều là nắng ấm, nhiệt độ vừa phải, gió nhẹ thổi tới, khiến mặt sông gợn sóng lăn tăn.
- Nhà đò, cái sông lớn như vậy, làm sao lại chỉ có một mình ngươi?
A Phi vui vẻ hỏi.
- Trước kia thì không chỉ có mình ta. Lúc trò chơi mới bắt đầu, rất nhiều người đi đến Bách Hoa Cốc. Nếu ta không đoán sai, thì chư vị cũng đi đến nơi đó! Khi ấy nơi này vô cùng náo nhiệt, chỉ riêng thuyền nhỏ cũng có mấy chục chiếc, cả ngày tấp lập không dứt. Sau một thời gian thì dần dần vắng đi, sinh ý cũng không còn được như trước, bọn hắn đều tìm cách khác, chỉ còn lại một mình ta.
Người chơi kia cười nói.
- Ngươi ở trong trò chơi sao không đi luyện võ công, mà lại ở đây chèo thuyền?
A Phi ngạc nhiên hỏi.
- Đây là một cái trò chơi, mỗi người đều có cách chơi riêng. Ta vốn sống ở một cái hồ lớn, trong trò chơi thì là người chơi kiểu sinh hoạt, chiếc thuyền này là chính ta tạo ra.
Người chơi kia cười ha ha.
- Ta không có hứng thú với võ công. Bây giờ ta còn chưa có xuất sư, giống như ngươi.
A Phi ồ lên một tiếng, rồi không nói nữa. Nhưng người chèo thuyền này dường như còn chưa nói đủ, hắn đưa mái chèo lên khoang thuyền, sau đó híp mắt cười với mọi người:
- Tốt lắm, đến giữa sông rồi. Hôm nay gió to sóng lớn, ta hơi tốn sức một tý, mong chư vị giao gấp đôi lộ phí.
Cái gì? A Phi nhảy dựng lên, hắn nhận ra được là đã gặp phải người có lòng dạ hiểm ác. Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng:
- Ngươi có ý gì?
- Tăng giá, đe dọa, ngươi muốn giải thích thế nào cũng được.
Người chơi vẫn cười híp mắt như trước.
- Người làm vậy là không hợp quy củ.
A Phi giận dữ nói.
- Ha ha, ở trên con sông này, thuyền của ta chính là quy củ. Chư vị có thể không ngồi, ta cũng không bắt các vị phải lên.
Người chơi này dường như là ngựa quen đường cũ, không để ý đến A Phi đang nổi giận.
- Được, ta một thương đâm chết ngươi, xem người còn dám hung hăng càn quấy hay không!
A Phi lấy thanh trường thương ra.
- Cũng được. Ngươi biết tại sao ta vẫn là tân thủ mà không xuất sư chứ. Làm việc này đôi lúc vẫn có chút nguy hiểm, gặp một ít người nóng tính, hoặc người nghèo không chịu xuất tiền. Ta chết đi, thuyền cũng biến mất theo ta, chư vị liền rơi xuống nước. Đương nhiên nếu ngươi có thể bơi thì ta không có ý kiến. Nếu khinh công của chư vị tốt, có thể nhảy qua 50m, ta tự nhận mình xui xẻo. Hắc hắc!
Sát khí A Phi ngút trời, miệng cũng méo đi. Chẳng qua hắn cũng biết, người này có chỗ dựa, đó là nhìn thấy bọn hắn muốn qua sông. Bây giờ người ta không sợ chết, còn thuyền nhỏ thì cứ dừng ở giữa. A Phi cảm thấy mình không có phương pháp gì, trừ việc ngoan ngoãn trả thù lao, hoặc là nhảy xuống rồi chết đuối.
Tứ Nhĩ Nhất Thương lúc này mới đứng dậy, thở dài nói:
- Nếu như người ta đã nói như vậy, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Hà Yêu, trả thù lao đi!
Hà Yêu đứng lên, đi đến chỗ người trèo thuyền. A Phi nóng nảy, nói:
- Hắn rõ ràng là dùng công phu sư tử ngoạm...
- Nếu đã nhờ vả người khác, tất nhiên là phải nhẫn nại.
Tứ Nhĩ Nhất Thương bất đắc dĩ nói, rồi vỗ vỗ bả vai A Phi.
A Phi không còn cách nào khác, đành quay mắt liếc tên chèo thuyền kia đầy căm tức. Tên chèo thuyền này dường như đã quá quen thuộc với ánh mắt như này, không tức giận, chỉ cười hì hì, giống như là người hòa nhã dễ gần lúc trước.
- Đến lúc sang bờ bên kia, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.
A Phi nghĩ trong lòng.
Tên chèo thuyền kia dường như có thể nghe ra tiếng lòng của A Phi, cười nói:
- Ngươi nhất định sẽ nghĩ, sang đến bờ bên kia sẽ cho ta đẹp mặt. Ha ha, không sao, ngươi có thể ra tay với ta.
Mấy câu nói không chút sợ hãi làm A Phi ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này còn chỗ dựa nào hay sao? Đang lúc A Phi suy nghĩ, thì tên kia “A” lên một tiếng, đợt nhiên hai mắt mở to, thân thể không nhúc nhích. Hà Yêu cười híp mắt, đi về rồi nói:
- Thành công, điểm trúng rồi.
Người chèo thuyền kia sợ hãi, nói:
- Tại sao lại điểm huyệt ta? Các ngươi làm như vậy không có bất kì chỗ tốt nào, trừ ta ra, không ai có thể lái chiếc thuyền này.
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười ha ha, nói:
- Điều này tất nhiên là chúng ta biết. Chẳng qua không muốn bị ngươi gϊếŧ mà thôi.
Thanh Phong cũng cười nói:
- Sớm đã biết ngươi sẽ như thế, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt?
A Phi ngạc nhiên nói:
- Có cách qua sông?
- Có, chẳng qua bây giờ mới có thể dùng. Động thủ đi, Hà Yêu!
Tứ Nhĩ Nhất Thương nói.
Hà Yêu gật đầu, lấy từ trong ngực ra mấy món đồ. A Phi nhìn thấy, là mấy tấm gỗ hơi mỏng. Hà Yêu gật đầu một cái với Địa Hổ, Địa Hổ hít một hơi thật sâu, sau đó đạp chân một cái, thân hình đột nhiên bay về phía bên kia bờ sông.
Bây giờ thuyền đang ở giữa sông, cách bờ bên kia khoảng 50m. Với khinh công giai đoạn hiện nay của người chơi, tuyệt đối là nhảy không đến, cho dù là nhóm cao thủ như Đại Kiếm Thần đến đây cũng chẳng thấm vào đâu. Bay được khoảng 10m, Địa Hổ bắt đầu hạ xuống mặt sông. Ngay lúc này, tay Hà Yêu rung lên một cái, một tấm ván gỗ bay đi với tốc độ cực nhanh, vừa vặn rơi xuống mặt nước trước người Địa Hổ, chân trái Địa Hổ chạm một cái, thân hình lại tiếp túc bay lên. Cứ như thế vài lượt, Địa Hổ đã sang đến bên kia bờ sông.
A Phi nhìn mà há hốc cả mồm, Kim Hoàn Đao cũng phải khen lên một tiếng:
- Tốt cho một cái Đăng Bình Bộ Thủy!
Đây là một loại khinh công hiếm thấy, có chút tương tự với Nhất Vi Độ Giang của Thiếu Lâm, chỉ cần có đồ gì đó để đặt chân, trên lý luận người chơi có thể vượt qua mọi khoảng cách. Đây là lần đầu tiên A Phi nhìn thấy, quả thật có chút hâm mộ.
Hà Yêu biết điểm huyệt, Địa Hổ có Đăng Bình Bộ Thủy, hai người phối hợp với nhau lại càng mạnh. Nhưng những người khác làm sao bây giờ? A Phi hắn lại không biết khinh công.
Sang đến bờ bên kia, Địa Hổ lấy từ trong ngực ra một đồ, quát nhẹ một tiếng:
- Túng Hạc!
Vật kia rời khỏi tay Địa Hổ như ám khí, nhắm hướng thuyền nhỏ bay tới. Hà Yêu cũng đứng trước mặt thuyền, đợi vật kia đến giữa không trung, cũng quát lên một tiếng:
- Cầm Long!
Vậy mà có thể cách không hút vật kia tới. A Phi nhìn mà ngẩn cả người, tên lái đò kia cũng thế, tắc lưỡi nói:
- Cái này cũng được?!