Chương 14

Tiêu Ý Trì nhắm mắt, uống một hơi hết thuốc Đông y, sau đó đặt chén xuống.

Đợi vị đắng trong miệng không còn nồng nữa, anh mới mở mắt ra, nhấp môi.

Thuốc ông Thôi kê mặc dù đắng, nhưng uống ba bốn ngày thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều; thứ thần kỳ chính là thuốc cao kia, màu xanh nhạt, mùi thảo dược, buổi tối bôi một lớp dày xung quanh miệng lỗ, thấm nhanh mà hiệu quả cũng nhanh, hôm sau liền thấy đỡ hơn nhiều.

Anh suy nghĩ viển vông, liệu có nên gửi cho Du Tri Niên một tin nhắn cảm ơn hay không.

Bị cấm thuốc cấm rượu, Tiêu Ý Trì chỉ có thể mua một đống kẹo mυ"ŧ về. Anh chọn vị dâu tây, bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng.

Phòng khách ở nhà vẫn chất đầy sách như núi, nhấp nhô kéo dài. Màn hình máy tính trên bàn trà là trang tài liệu, chi chít nội dung soạn bài.

Tiêu Ý Trì ngậm kẹo, đi qua phòng khách đến ban công. Tấm biển quảng cáo khổng lồ của tòa nhà chọc trời đã đổi từ quá khứ đầy màu sắc sang toàn bộ màn hình tràn ngập màu hồng nữ tính, với dòng chữ "Phi Phi, anh yêu em! Gả cho anh đi!" thật to màu trắng được viết ngay chính giữa.

Quào, chơi lớn thật sự.

Tiêu Ý Trì vô cớ nhớ đến Du Tri Niên ngồi chờ trong tiệm nắn xương khớp nhỏ kia.

Rực rỡ lung linh ngay cả khi mặc trang phục giản dị. Anh ta lặng lẽ ngồi đó, không vội vã không nóng nảy, chờ mi đi ra nhìn anh ta.

Nếu anh ta muốn đối tốt với mi, vậy thì thật sự có thể đối tốt với mi.

Nhưng mi không chắc có thể có được anh ta.

"Ảo tưởng" có độc, không được thử.

Tiêu Ý Trì đảo kẹo từ bên này sang bên kia, quay trở về hoàn thành "phong cách Trung Quốc" phổ biến trong đế quốc Timur*.

*Nhà Timur là một triều đại Ba Tư hóa theo Hồi giáo Sunni ở Trung Á thuộc dòng dõi Turk-Mông Cổ trị vì Đế quốc Timur gồm toàn cõi Iran, Afghanistan ngày nay, Trung Á, cũng như nhiều phần đất của Pakistan, Lưỡng Hà, Tiểu Á và vùng Kavkaz thời đó.

Du Tri Niên dành thời gian đến nhà dì Phan. TruyenHD

Hắn vừa bước vào đã thấy dì Phan bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra. "Về rồi à? Con gọi gấp quá, dì chỉ thêm được một món cho con thôi, ăn tạm đi nhé."

"Xin lỗi dì. Đột nhiên muốn ăn đồ dì nấu."

"Đứa nhỏ này, khách sáo cái gì. Chỉ là con bận rộn vậy mà còn đặc biệt chạy tới ăn một bữa cơm nên dì mới xót con ấy chứ. Đi rửa tay rồi tới ăn đi."

"Dạ."

Trên bàn ăn, dì Phan hỏi, "Tri Niên, cuối tuần này có rảnh không? Nhà trọ của chúng ta ở vùng ngoại ô làm ăn được lắm, lâu rồi mình chưa ghé qua, cuối tuần này đi nghỉ ngơi một chút nhé?"

Du Tri Niên lấy di động ra mở lịch trình, "... Cuối tuần này được ạ."

"Tốt quá rồi." Dì Phan gắp đùi gà cho hắn, "... Gọi cả Ý Trì nữa?"

Du Tri Niên chưa kịp mở miệng, dì Phan đã giải thích, "Con coi đó, mấy hôm trước dì trò chuyện với dì Mạch, bà ấy vẫn ở ngoại thành, chỉ có một mình Ý Trì ở đây, tội nghiệp ghê nơi! Dì Mạch cũng nhờ chúng ta chăm sóc nó, dù sao nhà trọ cũng là của mình, dễ xử lý, có đúng không con?"

Du Tri Niên hiểu. Dì Phan thương hắn công việc bận rộn, bình thường không tùy tiện làm phiền; vì vậy chỉ khi hắn đến chỗ dì, chủ đề "Tiêu Ý Trì" này mới có có thể được nhắc tới, trước đó hắn còn bảo Tiêu Ý Trì đừng kéo dì Phan vào, bây giờ chẳng phải mình cũng giống vậy sao.

Du Tri Niên cắn một miếng đùi gà, "... Con hỏi ý cậu ấy trước đã."

"Dạo này có rảnh không? Dì Phan muốn mời cậu cùng đi nghỉ cuối tuần tại nhà trọ ở ngoại ô. Thế nào?" Tin nhắn gửi đi, Du Tri Niên đặt điện thoại xuống, thầm nghĩ: Mình chỉ là cái loa thôi đấy.

Không lâu sau, Tiêu Ý Trì đã trả lời.

"Xin lỗi, vừa mới nhận chức, bận rộn nhiều thứ quá, cuối tuần này còn phải tập trung soạn bài. Xin lỗi dì Phan giúp tôi nhé, tôi sẽ đến thăm dì sau, cảm ơn!"

Cuối cùng, Du Tri Niên nhập vào khung, "Được."

Nhấn OK.

Hắn báo việc này với dì Phan, đương nhiên dì là thất vọng.

"Không sao, cuối tuần chúng ta đi cũng vậy thôi."

"Vậy thì dì đi tập nhảy với mấy chị em của mình thì hơn! Cuối tuần con tự sắp xếp đi ha!"

Du Tri Niên mỉm cười bất lực. Hắn đã bị ghét bỏ rành rành như vậy ư.

Tiêu Ý Trì tắm xong đi ra, ngồi trên sô pha lau khô người, đồng thời cũng chán nản dọn dẹp từng đoạn lịch sử trò chuyện.

Khi đến lượt "Du Tri Niên", nội dung trò chuyện mới nhất với hắn lại xuất hiện.

Đã bảy ngày trôi qua, thuốc đã uống hết, thuốc mỡ đã ngưng dùng. Tiêu Ý Trì tự thấy sức khỏe tốt vô cùng, lẽ ra nên ra ngoài chơi bời. Nhưng anh ở trên, xong việc lại không thể cẩn thận giống như Du Tri Niên, thành ra không khỏi cảm thấy mình là đồ tồi; nếu ở dưới, đối phương xong việc cũng không thể nào chu đáo như Du Tri Niên, thế thì anh lại không vui, cảm thấy tủi thân.

Tiến thoái lưỡng nan.

Ngoại ô, nhà trọ, cuối tuần, sự kết hợp của những từ quang minh chính đại trên là một hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

Về mặt du͙© vọиɠ, Tiêu Ý Trì thật sự không chắc mình sẽ không bổ nhào lên người Du Tri Niên.

Đối phương đã nói chỉ một lần, tội gì phải để bản thân mình mất giá.

Từ chối là tốt nhất.

Tiêu Ý Trì tựa đầu vào thành ghế sofa, buồn bã nghĩ, sau này làm sao đây? Đâu thể thủ da^ʍ mãi được? Sầu quá đi thôi.

Lại một ngày làm việc chăm chỉ của luật sư Du.

Không giống như thường lệ chính là hắn bị Nam Vĩ Bình gọi đến văn phòng.

"Luật sư Nam, có việc tìm cháu ạ?"

Nam Vĩ Bình ra hiệu cho hắn đóng cửa kính lại. Đây có nghĩa là có lời không thể truyền ra ngoài.

Sau khi Du Tri Niên ngồi xuống, Nam Vĩ Bình hỏi hắn, "Tri Niên, cháu có biết lý lịch của Tiêu Ý Trì không?"

Lý lịch? Du Tri Niên hơi chau mày.

Làm việc với Du Tri Niên nhiều năm, Nam Vĩ Bình vừa thấy vẻ mặt của hắn đã biết rằng hắn không biết.

"Một người thông minh như cháu, sao lại hồ đồ như vậy?" Nam Vĩ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ông cũng không ngại nói cho cháu biết sự thật, sau chuyện xảy ra ở La Luna, ông đã tìm hiểu lý lịch của cậu ta. Hôm qua mới biết được từ một người đáng tin cậy, cậu ta quen biết Triệu Hoài Dân. Hơn mười năm trước, bọn họ một người là đại sứ, một người là phóng viên ngoại trú, có thể là quen biết nhau nhờ quan hệ công việc. Công việc hiện tại của cậu ta ở trường đại học nghe nói là do Triệu sắp xếp cho cậu ta."

Du Tri Niên có hơi ngơ ngác, hắn hoài nghi rằng Nam Vĩ Bình đang nói về một người khác trùng họ trùng tên. "... Ông chắc chắn?"

Một người là người không để cho người ta bớt lo nhảy nhót bên cạnh hắn, một người là quan lớn tao nhã thỉnh thoảng nhìn thấy trên TV, dù thế nào cũng khó liên hệ hai người họ với nhau.

"Ông không chắc thì làm sao mà nói ra được?" Nam Vĩ Bình nói tiếp, "Lý lịch cá nhân của Triệu Hoài Dân thì khỏi cần nhắc, cậu ta chính là tâm phúc của nhà họ Khâu. Tri Niên, hiện tại cháu chỉ cách trung tâm quyền lực một Tiêu Ý Trì thôi."

"Ông đến tuổi này rồi, đường của con cháu đã thu xếp cả rồi, không còn nỗi lo về sau, về hưu thì về hưu; nhưng nếu cháu không định liên hôn thì phải vạch ra kế hoạch cho tương lai của mình. Đối tác cấp cao chỉ là bàn đạp tốt hơn, nếu cháu thực sự muốn sau này thoải mái hơn chút thì nhất định phải vào Ủy ban quản lý toàn cầu của Phương Đạt. Nhưng việc này không chỉ dựa vào thực lực, mà nhân mạch còn quan trọng hơn."

"Tiêu Ý Trì này, nếu mấy đứa không thể nào ở bên nhau, ít nhất hãy làm bạn tốt với cậu ta, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Một ngày nào đó có cơ hội, bảo cậu ta mời cao nhân ra mặt giúp đỡ, Phương Đạt nhất định sẽ nể mặt."

Du Tri Niên nhìn về phía Nam Vĩ Bình, lặp lại, "... Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Ý Trì?"

Nam Vĩ Bình nói với vẻ khẳng định, "Đúng! Đối với cháu, chỉ có lợi không có hại."

Điều mà Nam Vĩ Bình không biết đó là trong đầu Du Tri Niên lúc này chỉ có một suy nghĩ: Không phải tự mình muốn rút ngắn khoảng cách với Tiêu Ý Trì đâu, là do nhân tố bên ngoài mà, mình không thể không tỏ vẻ chủ động một chút.

Trung tâm thể hình Đại Sơn.

Kết thúc buổi huấn luyện, hai người huấn luyện viên và học viên vẫn luôn nhìn ra bên ngoài từ phòng học VIP.

Bức tường kính được dán bằng giấy dán tường mờ, độ cao của giấy dán tường đi từ dưới hướng lên đến dưới tầm mắt của Tiêu Ý Trì nên dù Đại Sơn và Tiêu Ý Trì có luôn đứng ra bên ngoài cũng không sợ bị phát hiện.

Huống chi phòng học này của bọn họ nằm chếch phía sau đối tượng bị quan sát, thế là bọn họ càng trắng trợn hơn.

Bọn họ đang nhìn gì hả?

Không chỉ bọn họ nhìn, một nửa cái trung tâm thể hình đều đang cố ý vô tình mà chú ý đến khách hàng mới kia.

"Hóa ra cậu ta chính là 'Luật sư Du' trong truyền thuyết..." Khi Đại Sơn vào phòng đi ngang qua đối phương, một thoáng kinh hồng, kinh vi thiên nhân(*). Anh ta cảm khái nói, "Trông như vậy, hèn chi... Nhìn dáng người kia của cậu ta, đúng thật là tập luyện rất tốt, là người có thể quản lý bản thân, tốt lắm." Vừa nói vừa liên tục gật gù.

(*) Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng)

Du Tri Niên mặc áo màu đen ngắn tay với quần đùi thể thao cùng màu, ngồi trên ghế của máy tập ngực vai, hai tay nắm chặt tay cầm, đẩy theo hình cung về phía trước ngực. Cơ bắp của hai tay căng chặt trong quá trình đẩy, đường cong cơ bắp rõ ràng, vừa không phồng quá mức, lại không run rẩy vì căng thẳng, cân đối vừa phải, tràn đầy sức mạnh và mỹ cảm, "Chú nhìn cậu ta kìa, phần lưng không có sát vào ghế mà cách xa, như vậy có thể luyện cơ bụng. Là một huấn luyện viên có kinh nghiệm đó." Đại Sơn nhận xét.

Bọn họ nhìn không thấy chính diện của đối phương, nhưng không khó để tưởng tượng ra mỗi lần đẩy, eo hắn sẽ siết chặt co vào trong, cơ bụng co lại —— Dưới chiếc áo tay ngắn màu đen, có một cơ thể quyến rũ đang ẩn náo.

Tiêu Ý Trì híp mắt.

"Ngoại hình thì không có gì để bắt bẻ, nhưng mà đàn ông ấy mà, vẫn phải xem phương diện kia." Đại Sơn thân là trai thẳng nhìn thôi cũng bị Du Tri Niên khơi dậy ham muốn chiến thắng của giống đực.

Tiêu Ý Trì nghe vậy, nhướng mày, không lên tiếng.

Luật sư Du, ờm, phương diện kia cũng rất tốt.

"Ý Trì, chú nghĩ sao cậu ta lại đến chỗ chúng ta? Không phải đến vì chú đó chứ?"

"Em thấy khả năng không lớn." Tiêu Ý Trì thu dọn khăn và nước, kéo cửa ra, "Có điều, hỏi thử sẽ biết."

Du Tri Niên vừa tập xong hai set, dừng lại lấy khăn lau mồ hôi.

"Luật sư Du." Tiêu Ý Trì đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười, "Trùng hợp thế."

Du Tri Niên ngước mắt lên, thấy là Tiêu Ý Trì thì có hơi ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại. Hắn đứng lên, "Câu lạc bộ tập thể hình hồi trước tôi đi phải sửa sang lại, nhân viên của công ty luật đề xuất chỗ này, hôm nay tôi đến xem thử."

Tiêu Ý Trì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. "Giới thiệu với anh một chút, đây là Đại Sơn, là chủ của trung tâm tập thể hình này, bạn thân của tôi, các anh có thể nói chuyện thử xem nhé." Tiêu Ý Trì cứ vậy chuyển hướng cuộc trò chuyện cho Đại Sơn đi theo sau anh, làm cho người nọ trở tay không kịp, "Chào luật sư Du! Không biết trải nghiệm vừa rồi của cậu như thế nào ha..."

Tiêu Ý Trì làm tư thế xuống sân khấu rồi đi về phòng để đồ. Vừa đi vừa cố gắng đè xuống phân tử đập không ngừng trong cơ thể.

Sau khi dùng sữa tắm, anh đứng dưới vòi sen, vặn vòi nước ở mức tối đa và xối từ đầu đến chân.

"Khụ khụ."

Tiêu Ý Trì xoay người, một tay lau sạch nước trên mặt, Du Tri Niên đứng bên ngoài vách ngăn của anh.

Vách ngăn của phòng tắm không có cửa, nhưng hai tấm vách ở giữa có thể đóng mở. Du Tri Niên đang đứng nên anh nhìn rõ vị trí của tấm vách, che đúng khu vực từ giữa ngực đến háng.

Du Tri Niên ít nhất cũng để trần thân trên. Đường bờ vai thẳng, kéo dài vào trong là xương quai xanh rõ ràng và rắn chắc. Đường viền cơ ngực dưới rõ ràng, hai múi to, không phải kiểu phồng lên như bị nổ bung lên, rất vừa phải, đầy nam tính.

Hơn nữa, Tiêu Ý Trì đã từng sờ từng chạm, đương nhiên biết cảm giác như thế nào.

"... Sao vậy?" Một tay anh vuốt mái tóc ướt ra sau.

"Lúc vào tôi quên mang theo sữa tắm, có thể mượn của cậu không?"

Tiêu Ý Trì vươn tay đưa cho hắn sữa tắm trên kệ.

"Cảm ơn." Du Tri Niên nhận lấy, xoay người đi đến gian phòng đối diện.

Hắn đi vài bước rồi Tiêu Ý Trì mới thấy bên hông hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm không rộng lắm, không biết bên dưới có thả rông không.

Tiêu Ý Trì xoay người, nuốt một ngụm nước miếng. Chỗ này không nên ở lâu.

Anh đóng nước, lấy khăn lau một chút rồi quấn quanh người.

Nhưng anh vừa quay lại liền thấy Du Tri Niên đang quay mặt về phía anh, nước từ vòi sen đang xối xuống vai hắn, bắn tung tóe.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Cũng có những khoảnh khắc đầy tình cảm, khi cả hai đều ướt sũng nhìn vào nhau

Đệt.

Tiêu Ý Trì không thể không bắn tùm lum trong lòng.

Anh thoáng dời mắt, đẩy tấm vách bước ra ngoài.

"Tiêu Ý Trì."

Tiếng gọi của Du Tri Niên khiến trái tim của Tiêu Ý Trì gần như lỡ một nhịp.

"Cái gì?"

"Sữa tắm của cậu."

Tiêu Ý Trì đành phải đi qua. Du Tri Niên đổ một ít lên tay, nhưng không biết có phải trượt hay không mà chai sữa tắm rơi xuống đất, xoay hai vòng.

Cả hai người đều ngồi xổm xuống nhặt.

Trong một tích tắc, Tiêu Ý Trì dường như thoáng thấy "thứ gì đó" trong đám rừng rậm giữa hai chân đối phương.

Anh lập tức đứng dậy. Du Tri Niên cũng đứng dậy, đưa cái chai cho anh, "Xin lỗi, vừa rồi trượt tay."

Tiêu Ý Trì cố nặn ra nụ cười, "Không sao." Nhận lấy rồi nhanh chóng chạy mất dép.

Du Tri Niên này bị cái gì vậy trời?

Du Tri Niên tới trung tâm tập thể hình lần thứ hai, hầu như cứ mỗi mười phút lại có người đến gần lân la, vô cùng khoa trương.

Cuối cùng, Du Tri Niên đành phải xin vào phòng học VIP.

Cô nàng tiếp tân ngượng ngùng nói với hắn, "Xin lỗi anh, hôm nay phòng học VIP của chúng tôi đã đầy rồi ạ."

"Tôi không ngại xài chung phòng với người khác." Du Tri Niên đáp.

Đây là lần đầu tiên cô nàng gặp tình huống thế này, "Vậy để tôi hỏi ông chủ ạ."

Du Tri Niên bổ sung, "Nhưng tôi không muốn cùng ở một phòng với người không tôi quen cho lắm."

Câu này khá là vi diệu.

Sau khi nghe tiếp tân thuật lại, Đại Sơn nghĩ thầm, luật sư Du lòng vòng quá, cứ nói thẳng muốn chung phòng học với Tiêu Ý Trì là được chứ gì.

Đại Sơn liếc nhìn Tiêu Ý Trì đang nghỉ ngơi trong phòng học, tự quyết định, "Được rồi, để cậu ta tới phòng học 01."

Kể từ khi Du Tri Niên xuất hiện, trung tâm tập thể hình của anh ta có thêm rất nhiều người đến tư vấn và đóng tiền. Cái danh "cực phẩm giới gay" này không đùa được đâu. Hết cách rồi, dù sao anh ta cũng phải nuôi gia đình sống qua ngày mà. Hơn nữa, chung một phòng học còn có thể tạo cơ hội cho hai người họ, một công đôi việc.

Đại Sơn yên dạ yên lòng rồi bèn đi vào nói với Tiêu Ý Trì, "Ờ, chuyện là, lát nữa Du Tri Niên sẽ vào xài chung phòng học với chúng ta."

"Hả?" Tiêu Ý Trì nhướng mày một cách khoa trương.

"Hết cách rồi, cậu ta không thể tập trung tập thể hình ở bên ngoài, bắt chuyện nhiều quá. Anh là ông chủ, phải luôn ưu đãi cây rụng tiền mới được chứ, hôm nay ráng chịu một chút đi nhá."

Tiêu Ý Trì đang định nói gì đó, Du Tri Niên đã gõ cửa kính khép hờ và đi đến.

"Luật sư Du, cậu cứ dùng thiết bị bên này thoải mái. Chúng tôi tập bên kia, sẽ không làm phiền cậu." Đại Sơn vội chạy qua đón Du Tri Niên.

Quào, cái sự phân biệt đối xử này, chậc chậc.

Tiêu Ý Trì vừa mắng thầm trong lòng, vừa tươi cười chào hỏi Du Tri Niên.

Du Tri Niên gật đầu, đi về hướng Đại Sơn chỉ, dáng vẻ chẳng hề bận tâm.

Đại Sơn thu xếp cho khách quý xong mới quay lại bên cạnh Tiêu Ý Trì, "Chúng ta bắt đầu set huấn luyện tiếp theo."

Ánh mắt Du Tri Niên dừng trên người Tiêu Ý Trì.

Giữa buổi tập, Tiêu Ý Trì thoải mái vén vạt áo thể thao lên lau mồ hôi, vì vậy một phần vòng eo khỏe đẹp lộ ra, không có mỡ thừa, rãnh sống lưng xinh đẹp kéo dài vào đến trong quần. Ngay cả chiếc quần thể thao rộng thùng thình cũng không thể che được cặp mông vừa vểnh vừa tròn của anh.

Nếu "xây dựng quan hệ tốt đẹp" có nghĩa là từ từ tiếp cận anh, quan tâm đến sở thích của anh, trở thành một người bạn tốt của anh, cùng nhau đi ăn đêm, cười đùa chế nhạo lẫn nhau trên bàn ăn như "mau kể mấy cuộc gặp gỡ gần đây của cậu" các kiểu, thì xin lỗi, Du Tri Niên tự nhận không thể làm được.

Tiêu Ý Trì khiến hắn bồn chồn không yên. Du͙© vọиɠ mãnh liệt khó kìm nén như thế thật là hiếm thấy. Giống như lúc này, hắn chỉ muốn đẩy anh xuống đất rồi cởϊ qυầи anh ra.

Nhưng hắn cũng không cho rằng việc này liên quan đến tình yêu, thế thì thật phi lý.

Vậy nên việc này chỉ liên quan đến tìиɧ ɖu͙©.

Tiêu Ý Trì dường như cảm nhận được tầm mắt cực nóng, anh quay đầu, Du Tri Niên cũng không có tật giật mình, tiếp tục công khai nhìn chằm chằm anh.

Tiêu Ý Trì quay đầu lại, buông vạt áo xuống, thậm chí còn nhét nó vào quần.

Nhưng mà làm vậy có ích chăng?

Đại Sơn hướng dẫn sử dụng thiết bị, "Cố gắng nhấc mông lên một chút, hóp bụng..."

Du Tri Niên nhếch khóe miệng.

Huấn luyện vừa kết thúc, có nhân viên gõ cửa gọi Đại Sơn đi giải quyết vấn đề.

Phòng học chỉ còn lại Du Tri Niên và Tiêu Ý Trì.

Tiêu Ý Trì uống một ngụm nước, không hề nghỉ ngơi mà thu dọn đồ đạc và đi thẳng ra cửa.

Du Tri Niên đi nhanh hơn anh một bước, đợi anh ở cửa, "Lát nữa... cùng nhau ăn cơm nhé?"

"Xin lỗi." Tiêu Ý Trì cười cười, không dừng bước, "Tôi phải soạn bài, khá bận, hẹn sau nhé."

Tiêu Ý Trì vừa ra khỏi phòng học, liền có người đi đến cạnh Du Tri Niên, "Anh gì ơi, lát nữa cùng nhau ăn cơm được không?"

Không biết Du Tri Niên trả lời như thế nào, Tiêu Ý Trì đi ra vài bước quay đầu lại nhìn, hai người vẫn còn ở cửa, cậu trai đưa ra lời mời trông mặt đẹp dáng chuẩn.

Rất tốt, chúc luật sư Du ăn bữa cơm này vui vẻ.

Buổi tối, Tiêu Ý Trì đang định tìm đối tượng để qua đêm trong quán bar của một khách sạn.

Nếu không trút lửa nữa thì anh sẽ nổ tung mất. Bất kể trên dưới, cứ thích là nhích.

Anh soạn bài xong, tìm hiểu thông tin từ khách hàng và bạn bè của Đại Sơn, chất lượng khách hàng của quán bar này nhìn chung không tệ, sẽ không vàng thau lẫn lộn như La Luna.

Anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy cũng được. Vừa gọi một ly Miami Beach, đã có người ngồi xuống bên cạnh.

Anh hào hứng quay đầu, không ngờ ——— Du Tri Niên.

"Chẳng phải nói cậu đang rất bận soạn bài sao?" Luật sư Du vận tây trang giày da gọi một ly Martini vải từ bartender.

Tiêu Ý Trì cố không trợn tròn mắt, cầm ly lên nhấp một ngụm, "Bận cũng phải thở chứ." Anh cũng không buồn chất vấn đối phương làm sao biết được hành tung của mình.

Tiêu Ý Trì đặt ly rượu xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Luật sư Du, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?"

Lần này Du Tri Niên không nhìn anh, nhàn nhã nhấp một ngụm, hầu kết trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt. Sau đó, hắn cũng đặt ly xuống. "... Nếu cậu muốn tìm bạn giường thì cân nhắc tôi đi, thế nào?"

Đầu óc của Tiêu Ý Trì bị tắc mạch. Lúc này Du Tri Niên mới quay đầu lại, đối mắt với anh. "Tôi thừa nhận, chỉ một lần là không đủ."

"Tiêu Ý Trì, tôi muốn ** cậu, rất nhiều lần."

Luật sư Du, anh sinh ra đã có giọng nói hay, không phải để anh nói ra mấy lời tục tĩu một cách lịch sự như bây giờ đâu.

Bởi vì, cmn quá mlem rồi.

Máu của Tiêu Ý Trì sôi sùng sục khắp người.

Anh bình tĩnh rời mắt trước, cầm ly rượu lên, uống một cách chậm rãi như Du Tri Niên.

Du Tri Niên chờ ly rượu của anh chạm mặt bàn mới hỏi, "Ý cậu sao?"

Tiêu Ý Trì tính tiền, đứng dậy, chẳng chút hứng thú, "Để tôi suy nghĩ đã."

"Muốn bao lâu? Thời hạn?"

Tiêu Ý Trì nhún vai, "Ai biết được? Còn tùy vào tâm trạng của tôi."

"Luật sư Du, tạm biệt."

Du Tri Niên ngồi trong phòng sách, vốn định xử lý email công việc, nhưng trải nghiệm ở quán bar hai giờ trước làm hắn có cảm xúc tiêu cực, kéo theo tiến độ công việc bị trì trệ.

Lúc này, âm báo tin nhắn trên điện thoại vang lên.

Hắn bấm mở, Tiêu Ý Trì gửi cho hắn một tấm ảnh.

Là ảnh tự chụp. Trong ánh sáng mờ ảo, một vòng eo với cơ bụng săn chắc, một bàn tay vói vào qυầи ɭóŧ, không nhìn thấy toàn cảnh phía dưới bụng.

Chưa đến một phút, bức ảnh đã bị thu hồi. Đổi lại một câu:

Xin lỗi, gửi nhầm người.

Du Tri Niên tức đến bật cười. Gọi thẳng cho đối phương. Đầu bên kia reo hồi lâu mới bắt máy.

"Luật sư Du?" Giọng nói khàn khàn lười biếng, giống như có thứ gì đó đang sôi sục.

"... Ảnh vừa rồi, cậu định gửi cho ai?"

"... Anh đoán xem?" Âm thanh hai đầu điện thoại yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở khó có thể nghe thấy của Tiêu Ý Trì, "Tiêu Ý Trì, cậu đang làm gì vậy?" Du Tri Niên nắm chặt điện thoại bên tai.

"Luật sư Du." Giọng nói như quả đào chín trên cây, treo lủng lẳng và lung lay chực đổ, "Trên tay anh có gì, đọc cho tôi nghe được không?"

Du Tri Niên thậm chí còn cảm thấy lỗ tai mình bị hơi thở của đối phương làm ướt.

Trên tay hắn có gì à. Ánh mắt hắn rơi trên chồng giấy mới in gần đó. Du Tri Niên lấy ra, "... Giờ tôi sẽ đọc cho cậu nghe."

Bàn tay vói vào qυầи ɭóŧ của Tiêu Ý Trì đã sẵn sàng.

Du Tri Niên đọc tiếng Anh. Giọng nói bị trầm thấp, giọng Anh chính thống, qua đường dây điện thoại, tự mang theo dòng điện.

"Thánh Bêđa từng trình bày về một giai đoạn nhất định trong cuộc đời một người từ góc nhìn của người khác——"

Êm tai quá. Bàn tay trong qυầи ɭóŧ đang hứng khởi trêu chọc nơi làm bản thân sung sướиɠ.

"Giống như một con chim sẻ đột nhiên bay vụt vào sảnh tiệc, rồi lại bay ra ngoài."

Khoan đã. Sao mấy câu này nghe quen thế?

Tay dừng lại.

"Chúng ta không thể biết nó đến từ cơn bão nào, sẽ đi đâu qua trời đông giá rét."

Tiêu Ý Trì đột nhiên nhảy ra khỏi giường.

"Du Tri Niên." Anh giận tím người, "Anh đang đọc gì thế?!"

Du Tri Niên ở bên đầu kia điện thoại mỉm cười, tiếng cười trầm thấp, thực sự vui vẻ. "Hửm? Thì đang trên tay tôi, bài viết của phóng viên nào đó mà tôi in mấy hôm trước."

Mặt Tiêu Ý Trì nóng bừng, "Anh đừng có mà quá đáng!"

Du Tri Niên đặt giấy xuống, cho tay vào áo choàng tắm, "... Tiêu Ý Trì, có muốn để tôi vừa đọc bài viết của cậu vừa ** cậu không?"

Tiêu Ý Trì lập tức nín thở.

"Chắc là không được rồi, tôi muốn liếʍ miệng lỗ của cậu, làm cho nó vừa ướt vừa mềm..." Hơi thở của Du Tri Niên trở nên nặng nề.

Tiêu Ý Trì nhắm mắt lại, hít sâu một hơi và khẽ run rẩy khi thở ra.

"Sau khi tôi cắm vào, chắc cũng không có thời gian để đọc, bởi vì bên trong cậu quấn chặt lấy tôi, giục tôi phải nhanh chóng cử động."

Tiêu Ý Trì cắn môi, một tay cầm điện thoại, một tay vụng về kéo qυầи ɭóŧ xuống, dương v*t cương cứng đang rất cần được an ủi.

"Tôi động rồi, lại càng không đọc không được... Tốt nhất là cậu nên khóc lóc cầu xin tôi, nhưng cầu xin tôi cũng chẳng ích gì, chỉ làm tôi n*ng hơn mà thôi." Trong giọng điệu chênh vênh nhưng lạnh lùng có một luồng nhiệt độ nóng bỏng biếи ŧɦái.

Tốc độ tay của Tiêu Ý Trì nhanh hơn, một tiếng thở dài khẽ khàng vô thức vang lên lọt vào tai Du Tri Niên, Du Tri Niên đột nhiên đứng lên, tay lên xuống với tốc độ rất nhanh.

"Tôi xoa mông cậu, không ngừng dập cậu, càng lúc càng nhanh, cậu thét lên, sau đó ———"

Tiêu Ý Trì xuất tinh, không kiềm được giọng, một tiếng "ưm!" ngắn ngủi truyền đến tai Du Tri Niên, kí©h thí©ɧ mọi giác quan của hắn.

Trên trán nổi gân xanh, Du Tri Niên tàn ác chà đạp cơ thể chưa bình phục của Tiêu Ý Trì bằng ngôn từ, "Tiêu Ý Trì, tôi muốn bắn bên trong cậu, rót đầy lỗ nhỏ của cậu, nhưng vẫn chảy ra giường rất nhiều, làm bẩn ga trải giường."

Tiêu Ý Trì ngã xuống giường, gọi một tiếng, "Tri Niên..."

Du Tri Niên bắn, màn hình máy tính và bàn làm việc trước mặt là một vệt trắng dài.

Sau khi hơi thở đã lắng xuống, Du Tri Niên nhặt tờ giấy in bị ố lên, như ác quỷ dụ dỗ người ta sa đọa, "Tôi đã in tất cả bài viết của cậu.... Muốn 'chơi' kiểu khác với tôi không?"

Đầu kia không lên tiếng.

"Tiêu Ý Trì, đến đây, nói rõ."

Hết chương 14.