Tới tầng cao nhất, ở đây có một cái võng rất thoải mái cùng một cái bàn tao nhã. Gần cái võng có để vài cuốn sách và đầy đủ dụng cụ pha cà phê.
Âm thanh mẹ con bọn họ truyền từ trong phòng truyền ra, anh bất giác bước nhẹ chân, nghe được Hành Vân đang nói chuyện.
“Con mẹ
thật
thông minh, cũng may là con di truyền thông minh từ ba, nếu giống mẹ liền thảm.” Tiếng nói mang theo hài hước.
Thành tích học tập của Thư Vĩ trước giờ đều rất ưu tú, cũng không làm cho người ta lo lắng. Từ lúc cậu 7 tuổi, Phương Dĩ Kính đã đưa cậu ra nước ngoài du học, một người sống một mình tha hương, làm cho cậu trưởng thành sớm và tính tình độc lập. Thân là một người mẹ, cô vừa vui mừng lại có chút buồn bã. Bởi vì cậu đã không còn như khi bé thích vòng quanh mép váy của cô nữa rồi.
Thư Vĩ liếc cô một cái, muốn cười mà không cười: “Biết mình ngốc, vậy cũng không phải là không cứu được.”
“Ơ! Con còn cười, lại còn dám giễu cợt mẹ.” Cô xoa eo, trợn mắt nhìn: “Mẹ ngốc nhưng ba con rất thông minh.”
Cậu hừ nhẹ một tiếng.
“Thành tích của con mặc dù tốt nhưng so ra kém một chút so với ba con.”
Cô khẽ mỉm cười, chính giữa mặt cũng là dịu dàng và kiêu ngạo: “Nhà ba con vốn là gia cảnh rất tốt nhưng ông con đầu tư thất bại, lúc học cấp 3 thì ông con qua đời. Ba con thân là con trai trưởng trên vai gánh vác gánh nặng gia đình, chăm sóc mẹ cùng em trai em gái lại còn cố gắng đạt tới địa vị như ngày hôm nay. Con ngay từ nhỏ đãi ngộ đã không giống vậy, con không bằng ba, không bằng ba đã cố gắng khắc khổ.”
Thư Vĩ không lên tiếng dựa vào sofa, vốn trong lòng có không phục cũng lắng xuống. Cậu mặc dù tuổi trẻ khí thịnh nhưng cậu biết ba giống như một tòa núi lớn khó có thể vượt qua, là người ba cũng là người thầy nghiêm khắc.
Phương Dĩ Kính nghe được kiêu ngạo không chút che dấu trong giọng nói của vợ mình, bộ mặt cứng rắn cũng mềm mại hẳn xuống.
“Mẹ dự định cứ như vậy cùng ông ấy đi tiếp?”
“Cái gì mà ông ấy, ông ấy hả, là ba con đó.” Cô tức giận chọc đầu con một cái.
Cậu hừ nhẹ một tiếng, cô dựa vào vai con trai không khỏi thở dài: “Ba con công việc bận rộn, cực nhọc làm việc cũng là vì chúng ta, con đừng đối xử xa cách với ba con.”
“Hừ!”
Cô làm bộ nhéo con một cái: “Nào có con cái đối với ba như vậy, hai người là ba con cũng không phải kẻ thù, làm sao mỗi lần đều đối chọi gay gắt. Giống như hai con sư tử, như là muốn đem đói phương nuốt xuống.”
“Ba đối với mẹ không tốt.” Cậu lầm bầm nói.
Cổ họng cô như nghẹn lại đồng thời trong mắt dâng lên một đám sương. Đứa con này! Con trai di truyền tính tình nhạy cảm cùng nặng tình giống cô, từ nhỏ đã hiểu chuyện lại thân thiết, biết đau lòng mẹ của mình. Tỉ mỉ chú ý tới mẹ luôn là một bóng dáng cô đơn.
Dĩ Kính tính tình kín kẽ an tĩnh, không quen biểu đạt, đối với đứa con trai duy nhất này thì lại áp dụng chính sách giáo dục cứng rắn mạnh mẽ. Lúc Thư Vĩ còn nhỏ thì đã thúc ép cậu rời mẹ, thời gian ba con gặp nhau cũng rất ít cũng không thường giao tiếp với nhau. Mà Thư Vĩ lại đúng lúc là thời kì phản nghịch của thanh thiếu niên, làm cho cậu luôn mang lòng đối địch với ba cậu.
“Mẹ và ba con đã là người lớn, chúng ta sẽ tự mình giải quyết, đứa bé như con trông nom nhiều chuyện như vậy làm gì.”
“Là ai nói với con đầu óc mẹ đần.” Cậu trêu chọc nói.
“Còn nói mẹ đần, con cũng là mẹ sinh ra nha!”
“Mẹ vừa mới nói đó thôi, con thông minh là di truyền từ ba. Mẹ đối với sự thông minh của con cũng không cống hiến được gì.”
Cô mắt hạnh trợn lên, tức giận gõ đầu Thư Vĩ một cái. Cậu vừa cười vừa trốn, trong phòng truyền đến tiếng cười của hai mẹ con. Phương Dĩ Kính đứng ngoài cửa không muốn xuất hiện cắt ngang tươi cười của hai mẹ con, nhưng trong lòng lại có chút bi thương, bi thương mình không thể tham gia vào việc vui vẻ đó.
“Con tuyệt đối sẽ không giống như ba.” Cậu khẳng định nói.
“Giống ba con thì thế nào?” Hành Vân không hiểu khép chặt mi tâm.
“Ba căn bản không yêu mẹ, ba luôn làm tổn thương lòng mẹ.” Cậu trả lời một câu kinh người.
A! Cô sửng sốt thấy Thư Vĩ đang nghiêm túc nhìn cô, làm cho cô có chút khó chịu như vết sẹo bị vạch trần có chút không tự nhiên.
“Cái gì……Cái gì yêu hay không yêu, ba mẹ đã là vợ chồng già rồi….”
Cậu không lên tiếng, chỉ là lại khinh thường hừ một tiếng.
Cô hoảng hốt giải thích: “Ba con…..ba rất bận, mẹ không biết con nghe được cái gì…..Thật
ra thì con còn nhoe, có rất nhiều chuyện con không—”
“Con không phải là trẻ con!” Cậu cắt đứt lời cô, cười nhạo một tiếng: “Con biết ba mẹ tình cảm luôn không tốt, mẹ không cần giấu diếm làm gì. Hơn nữa nếu tình cảm hai người tốt vì sao còn phân giường ngủ, trong mắt ba chỉ có công việc mà thôi.”
“Này……Sao……Làm sao có thể, không phải như vậy.” Cô sốt ruột muốn cãi lại.
Cậu đột nhiên nói ra một câu làm người khác kinh ngạc: “Bằng không mẹ cùng ba ly hôn đi!”
Ly…..Ly hôn?!
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cho dù cô và Dĩ Kính không được đằm thắm, khoảng cách giữa hai vợ chồng còn rất xa xôi. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ muốn ly hôn a! Tuy rằng anh chất phác trầm mặc, tuy rằng anh có đôi khi nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng cô ngẫu nhiên vẫn sẽ nghĩ tới bộ dáng hai người tóc trắng xóa, thậm chí còn cảm thấy tư vị của hạnh phúc…..
Thư Vĩ vẫn tiếp tục nói: “Lúc này ba và mẹ không thể gọi là hôn nhân, bất quá là cùng sống chung mà thôi. Con đã lớn như vậy rồi, mẹ còn trẻ tại sao phải cùng ba sống như vậy. Mẹ nếu còn cùng ba tiếp tục như vậy, rất nhanh sẽ bị cô đơn tra tấn thành bà lão.”
Cô vẫn kinh ngạc không ngừng,
thật
lâu mới phản ứng lại: “Mẹ…..Mẹ cảm thấy chúng ta sống như thế có gì không tốt, mẹ…..”
Mẹ yêu ba a! Nhưng những lời nafy cô không thể nào nói ra được.
Hai người sống cùng nhau 12 năm, mặc dù anh không nhiệt tình, thường làm cho cô không hiểu rõ tâm ý. Nhưng có lúc cô lại cảm giác được anh tinh tế ôn nhu, cô
thật
sự không muốn cùng anh xa nhau. Nhưng lại không biết nói thế nào cho con hiểu.
Cô rất thỏa mãn, cho dù cô không phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. tốt xấu gì cũng được liệt vào hàng ngũ phụ nữ hạnh phúc rồi.
“Ly hôn đi! Người hiện đại ly hôn cũng giống như thay áo, không có gì to tát.” Cậu nhún nhún vai, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Hành vân liếc mắt trừng cậu: “Sao con có thể nói ra những lời làm tổn thương lòng mẹ vậy?”
“Con biết mẹ vì con nên mới nhân nhượng ba, nhưng con đã lớn như vậy mẹ không cần phải hy sinh chính mình. Nhanh đi tìm mùa xuân thứ hai của mình đi!”
Cô cầm gối dựa quay đầu liền đánh lên người cậu, che giấu cái động lớn trống không trong lòng: “Mẹ
thật
sự ly hôn, xem con có khóc hay không.” Thanh âm mơ hồ có chút run rẩy.
“Có cái gì tốt mà khóc, mẹ cùng ba ly hôn con liền đốt pháo ăn mừng.”