Chương 1-3

Anh ừng ực uống liền

vài hớp, cả nguyền mềm xuống tựa vào đầu vai nhỏ nhắn của cô. Cô có một

thân thể rất mềm mại, đó là vợ của anh a….Có lẽ là ngã bệnh, cũng có lẽ

là hơi thở ngọt ngào của cô giống như trong mơ. Giờ khắc này, anh phóng

túng bản thân mình say mê ôm lấy cô thật chặt.

“Lấy Kính, bác sĩ tới…..” Cô kêu nhỏ, muốn gạt mở tay đứng lên.

Tại sao thanh âm của cô nghe có chút lo lắng? Tại sao thân thể cô lại khẽ run? Cô không thích anh ôm sao?

Một trận tức giận không khỏi nâng lên, anh bốc đồng ôm cô càng chặt hơn

chút. Anh bị bệnh, không có tỉnh táo như ngày thường, giống như đứa trẻ

muốn làm gì thì làm. Một tay nắm tay nhỏ bé của cô, một tay ôm chặt hông của cô không chịu để cô rời đi.

“Cậu ấy bắt đầu phát sốt…….”Một thanh âm trầm thấp truyền đến, tiếp theo là một đoạn đối đáp anh nghe không rõ.

Người bên cạnh thật ồn ào, đến tột cùng là ai ở bên tai anh huyên náo? Anh

nhăn mi lại, nghĩ lớn tiếng đuổi bọn họ đi ra ngoài,kêu bọn họn an tĩnh một chút. Nhưng anh hao hết toàn lực cũng không phát ra được âm thanh

nào.

“……Uống thuốc trước rồi chích để cậu ấy hạ sốt, ngày mai tôi lại tới xem một chút…..” Thanh âm bác sĩ đã đi xa.

Cô lại lần nữa thử rút tay bị anh nắm chặt thì anh không vui xiết chặt

lông mày, lầu bầu một tiếng đem tay cô nắm thật chặt. Như thế lặp lại

hai, ba lần cô chỉ có thể bỏ cuộc.

“Xem ra anh thật sự bị

bệnh đến mơ hồ.” Bình thường anh cũng sẽ không làm ra hành động trẻ con

này. Cô nhẹ nhàng nói nhỏ “ Lấy Kính, anh biết tay anh nắm là của người

nào sao? Trong mơ của anh có em sao?”

Không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng của anh gợi lên một chút tươi cười, giống như trả lời vấn đề của cô.

Cô ngừng thở nghĩ là anh tỉnh, nhưng anh vẫn nặng nề ngủ. Cho nên cô yên

tâm phóng túng chính mình vuốt ve mặt anh. Lần trước thân cận với anh là lúc nào nhỉ? Dường như……..Dường như xa xôi giống như chuyện của thế kỷ

trước.

Anh nhíu mày thật sâu để trong lòng cô vọt qua một

hồi thương tiếc. Anh luôn là tinh lực dồi dào, lần đầu tiên thấy anh

bệnh nghiêm trọng như vậy. Ai! Không biết bình thường phiền lòng phí

công như thế nào, mới có thể làm cho anh lập tức ngã bệnh.

“Anh nghĩ đến em sao?” Bởi vì anh ngủ quá sâu, hơn nữa còn có bóng đêm che chở cho nên cô yên tâm nói nhỏ “Anh…..Yêu em sao?”

Cô xem kỹ ngũ quan của anh “Lấy Kính, không cần bận rộn công việc như vậy

có được không? Kiếm tiền ít một chút, không cần gấp gáp. Em sợ anh thân

thể mệt mỏi, chúng ta thật lâu thật lâu không có cùng nhau trò chuyện

rồi.”

Cô véo nhẹ lấy mặt anh, khiến cho anh nhếch miệng lên

hiện ra vẻ mặt mỉn cười. Nhìn anh để cho cô định đoạt không nhịn được

hiện lên tươi cười bướng bỉnh.

“Em thật sự không muốn nguyền rủa anh, nhưng mà anh thỉnh thoảng ngã bệnh cũng không tồi.”

Anh bình thường kiên cường như siêu nhân không thể chinh phục, chỉ khi ngã

bệnh mới cho cô mới cảm nhận được một chút yếu ớt của chồng, một mặt

tính người.

Cô yên tâm sờ sờ mặt của anh cho đến khi bắt đầu buồn ngủ, mặc anh nắm lấy tay cô chui vào chăn ngủ bên cạnh anh.

“Chúc anh có giấc mơ đẹp, trong mơ của anh có em.” Cô mỉn cười nỉ non.

………………….

Hành Vân ở trong nắm sớm tỉnh lại, mới mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt

phóng đại của anh. Anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Cô trừng mắt

nhìn, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Chào buổi sáng!” Tiếng anh khàn khàn trầm thấp nói.

“A……Chào buổi sáng.” Cô lúc này mới lúng túng phát giác mình còn tựa vào đầu vai anh.

Trên mặt của anh vẫn còn mang theo mệt mỏi cùng tái nhợt, cằm mọc lún phún

râu trong mắt hiện đầy tơ máu. Thấy vẻ mặt anh còn bệnh lòng cô rối loạn một trận.

“Hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?” Cô nhịn không được đưa tay vuốt lên vết nhăn giữa trán anh.

Anh nhắm mắt lại,hưởng thụ cảm xúc dịu dàng của cô “tốt hơn nhiều. Anh bị cảm?”

“Bác sĩ nói anh phải nghĩ ngơi mấy ngày, tối nay ông ấy lại tới.”

Cô đứng lên đỡ anh ngồi dậy. Có lẽ là vì ngã bệnh, anh mất đi uy nghiêm tỉnh táo của ngày thường, yếu ớt như một đứa trẻ.

“Anh muốn ăn cái gì?”

“Không muốn ăn” Lắc đầu một cái, anh mắt của anh nhìn chăm chú trên người cô “Em tối hôm qua trở về?”

“Ừ! Sáng sớm hôm qua gặp Thư Dĩnh, buổi tối đi xem mẹ. Mẹ kiên trì muốn

đánh mấy ván bài, cho nên trở về chậm.” Trong giọng nói mang theo chút

bất đắc dĩ. Mẹ chồng là một người mê bài, hơn nữa rất thích cùng cô đánh bài. Chưa đến 5:00 giờ liền cùng cô đánh mấy ván.

“Mệt

không?” Anh khẽ vuốt ve mặt mũi cô. Nhiều năm qua cô vẫn xinh đẹp như

trước, năm tháng chưa từng lưu lại trên người cô vết tích gì. Mỗi lần

đều khiến anh không dời mắt được, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy cô…..

“Nào có ai làm việc đến ngã bệnh.” Trong tiếng nói tựa như cất dấu nhàn nhạt oán giận, nhưng chính cô cũng không nhận ra.

Ai! Anh ở trong lòng thở dài, biết mình vì công việc mà bỏ qua cô, nhưng anh cũng không muốn a! Chỉ vì cái cam kết đó……..

“Em nên dậy rồi.” Nói xong cô ngồi dậy “A-----”

Anh lật người một cái liền đem cô đè lại xuống giường, cùng cô mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở quyện vào nhau.

“Anh làm sao….” Nhìn thấy trong mắt anh có ánh sáng khác thường, cô đỏ bừng

mặt xoay đầu đi, tim đột nhiên không khống chế được đập nhanh.

“Em đỏ mặt….” Ngón trỏ anh lướt qua rặng mây hồng trên mặt cô “Thật đáng yêu……” Giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.

Mặt Hành Vân kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hé mở, này………Không giống anh a….Thân mật như vậy, hấp dẫn như vậy……

Cô còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm thấy môi anh đang dán lên môi mình.

Mang một ít vội vàng, rồi lại trằn trọc dịu dàng làm cho cô thở dài nhắm mắt lại.

Ánh mặt trời ấm áp rọi vào cửa sổ, chiếu rọi lên bóng dáng hai người.

“Lấy Kính…….”Hai tay kề sát lưng anh, cảm thụ được tay chân anh nặng nề. Cô

say mê triền miền khó có được tại đây, luyến tiếc dừng lại nhưng……”Lấy

kính, anh đang bệnh hơn nữa hôm nay bác sĩ Đỗ sẽ đến.”

Đầu

chôn trên cổ cô đột nhiên dừng lại, hơi thở nhẹ nhàng phun trên cổ mẫn

cảm của cô. Làm cho cô nhịn không được hít vào một hơi.

“Anh không nên hôn em.” Anh không dám vọng động, cố gắng hô hấp bình thường.

Nghe như vậy mi tâm cô khẽ nhăn, lúc anh ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy biểu tình như vậy của cô.

“Anh sẽ làm em cảm theo.” Anh nhàn nhạt nói.

Mặt Hành Vân nóng lên “Em nên dậy rồi, anh ngủ tiếp một chút đi!” Đẩy thân

thể nặng nề của anh ra, cô ngượng ngùng thoát khỏi ngực anh chạy vào

phòng tắm.

Phương Lấy Kính vẫn nằm trên giường, nghĩ đến bộ dáng vợ thẹn thùng thanh thuần, nụ cười trên môi thật lâu không tiêu tan…..

…………

Không bao lâu bác sĩ Đỗ tới, ông có một hàn râu xám trắng là một trưởng giả

hiền lành uy nghiêm. Ông đã làm bác sĩ gia đình cho Phương gia nhiều

năm, đối với người nhà này vô cùng quen thuộc. Gần như là nhìn anh lớn

lên.

Bác sĩ Đỗ cẩn thận kiểm tra một lần,cũng tỉ mỉ hỏi tình trạng của anh.

“Cũng may phát hiện ra sớm, tối hôm qua cậu cảm thiếu chút nữa là chuyển

thành viêm phổi cấp tính. Chỉ là hiện tại nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy bác sĩ tiếp tục nói: “Cậu bình thường

làm việc quá mệt mỏi, lần này ít nhất phải nghỉ ngơi năm ngày đến một

tuần. Người không phải máy móc, không chịu nổi vất vả như vậy.”

Lông mày Phương Lấy Kính nhíu lại “Tôi cảm thấy hôm nay đã tốt hơn nhiều,

nghỉ ngơi hai ngày là được. Tôi còn rất nhiều việc bận rộn.”

“Vậy cậu đến bệnh viện để tôi theo dõi cậu, không thể để cậu ở nhà được.”

Bác sĩ Đỗ trầm mặt xuống không khách khí nói. Mình không phải công nhân

Phương gia không cần để ý sắc mặt anh.

“Lấy Kính, anh phải dưỡng bệnh thật tốt!” Âm thanh mền mại truyền tới.

Lông mày vốn đang nhíu chặt sau nhìn thấy gương mặt Hành Vân lo lắng liền giãn ra, cũng không nên tiếng nữa.

Tiễn bác sĩ đi xong, khi Hành Vân trở lại trong phòng thì chỉ thấy anh lại

ngủ thật say. Bao phủ trong nắng sớm nhìn anh có vẻ dễ gần hơn nhiều.

Cô do dự một lúc thật lâu mới sờ nhẹ tay anh anh lập tức nắm chặt tay cô,

cùng cô mười ngón tay quấn quýt. Như một loại thói quen nhiều năm.

Cô không hề biết anh có loại thói quen này, đang ngủ thích nắm tay người khác…..

“Nếu anh ngủ mà vẫn nắm tay người khác* như vậy làm sao được. Nói không

chừng lúc nào đó em phải vội vàng đuổi phụ nữ tìm tới cửa.” Cô nói nhỏ.

*Cái này chém.

Thật ra thì dáng dấp anh rất đẹp mắt, chỉ là nhìn như học giả khí chất lạnh

nhạt. Làm cho người ta không dễ thân cận, nếu như không phải cưới cô,

anh có lẽ đã là một nhà khoa học. Mà không phải trở thành người mặt lạnh nổi danh trên thương trường Phương Lấy Kính.

Có lúc cô không nhịn được sẽ nghĩ rốt cuộc là vì lý do gì để anh vứt bỏ con đường đã

chọn ban đầu, buông tha khổ học cùng nước Mĩ hậu đãi mời chào để cưới

cô. Làm chủ công ty Hạ thị, một bước tiến vào thương trường. Tiếp đó anh tạo ra rất nhiều vụ buôn bán tốt, mà anh cũng trở thành truyền kỳ thứ

nhất trên thương trường*.

*Nguyên khúc này chém hết =))

Cô lẳng lặng vuốt ve bàn tay to của anh, tay anh ấm áp hữu lực. Là đôi tay này cho cô một ngôi nhà, vì cô chống lên cả một mảnh trời. Mười bảy

tuổi gả cho anh, đến nay mười hai năm rồi, luôn theo lời cha, anh chưa

từng bạc đãi cô.

Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã

gần trưa rồi. Khó được lúc này anh còn ở nhà, nếu như cô có thể tự mình

xuống bếp làm một bữa cơm vì chồng, hẳn là một chủ ý tốt đi!.

………….

Cứ như vậy Phương Lấy Kính hỗn loạn ngủ một ngày, Hành Vân gọi anh dậy rời giường ăn cơm, uống thuốc. Đến tối tinh thần của anh tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có khí lực hơn.

“Ăn thêm chút nữa.” Cô lại đút một hớp cháo cho anh.

Mặc dù mới ăn một chén nhưng với bệnh nhân mà nói như vậy đã rất tốt.

Sau khi cơm nước xong anh lẳng lặng nằm xuống nhìn Hành Vân thu thập bát

đũa. Lại cúi người cẩn thận đắp chăn cho anh, thật là một cái thể nghiệm mới mẻ! Anh hứng thú nhìn cô vì mình mà bận rộn.

Bình thường khi anh trở về đêm đã khuya cô đã ngủ rồi, buổi sáng tinh mơ anh liền

đi làm. Cho dù ngày nghỉ trong tuần cũng như vậy. Cuộc sống có quy luật

giống như quân nhân, mà cuộc sống đơn điệu này kéo dài gần mười hai năm.

“Hành Vân” Anh khàn khàn kêu cô “Anh muốn ôm em.”

Một rặng mây hồng nổi lên trên mặt cô, cô nhìn anh tay chân có chút luống

cuốn. Trong quá khứ, anh muốn ôm….đều trực tiếp đến trường giường ôm cô, sẽ không nhìn cô nói ra như vậy.

Trên mặt anh dâng lên nụ

cười “Anh hiện tại không còn hơi sức làm chút chi phân chi tưởng*, chỉ

là trời lạnh anh cả người rét run.”

*No hiểu

Nghe vậy

cô đau lòng một hồi, nhẹ nhàng nằm bên cạnh anh. Thương anh bây giờ suy

yếu cô thậm chí chủ động ôm chặt anh, cố gắng làm ấm thân thể của anh.

“Không biết có phải hay không là anh bị bệnh đến hồ đồ rồi, anh đột nhiên cảm

thấy thỉnh thoảng ngã bệnh cũng không tồi.” Anh kéo nhẹ khóe miệng.

“Vậy anh bệnh thêm mấy ngày nữa là được rồi.” Cô nhẹ giọng lầu bầu, trong

lòng thật ra thì cũng mang theo mong đợi. Mong đợi hai người ở chung như vậy lâu một chút.

Anh buồn cười, nhìn cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Ngượng ngùng phát hiện anh vậy mà nghe thấy cô lầm bầm lầu bầu.

Phương Lấy Kính nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền nặng lề ngủ say.

Bọn họ bình thường cũng không chung giường, có riêng một phòng ngủ lớn.

Trong phòng ngủ cửa hai người có một cái cửa thông nhau. Cánh cửa kia

bình thường không khóa lại, chỉ có lúc cô tức giận cô mới đem cửa khóa

lại, ám hiệu anh đừng đến chọc cô. (Vợ chồng không chung giường quái dị

thế không biết)

Vợ chồng nhiều năm tuy nói không có như keo

như sơn nhưng trong mắt người ngoài cũng là tương kính như tân, mà ở

trong trí nhớ của cô số lần cải nhau của hai người có thể đếm được trên

đầu ngón tay.

Cô sâu kín than một tiếng, đối với lần này cô nên thật thỏa mãn, thật sự cô nên…..thỏa mãn.