Ban đêm, Hành Vân ngủ say, cửa phòng không tiếng động mở ra, một bóng dáng cao to nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Đứng ở bên giường, ngón tay của anh nhẹ nhàng vẻ gương mặt cô, nhìn cô ngủ sâu! Mỗi đêm, sau khi anh trở về, lúc nào cũng lẳng lặng tới xem khuôn mặt ngay thơ khi ngủ của cô.
Mười mấy năm rồi, anh đều nhìn không chán cô, anh quen thuộc mỗi tấc thân thể cô, biết chính xác mỗi loại biểu tình của cô, cho dù vậy, anh vẫn thường nhìn cô đến ngây người.
Buồn cười sao! Đối với người từ trước đến nay luôn nghiêm túc trầm mặc như anh mà nói: trong lòng lại đối với vợ mình quyến luyến và yêu thích như vậy.
Trong lúc cô mơ màng cười ngọt ngào một cái, khóe miệng công lên một đường cong xinh đẹp.
Cô đang mơ cái gì? Trong mộng có anh sao? Hay là mơ rời xa anh, có được cuộc sống tự do?
Không chịu được cô một mình hưởng mộng đẹp, không muốn chính mình lại trở nên cô đơn trên chiếc giường lớn, anh lặng lẽ chui vào trong chăn mỏng, chia sẻ nhiệt độ cơ thể cô, mà cô chỉ trở mình một cái, vẫn đang ngủ say.
Cô đang ngủ say, thế nhưng anh lại mang theo ác ý quấy rầy cô, bàn tay luồng vào trong áo ngủ, quen thuộc vỗ về chơi đùa mền mại trước ngực cô, cô rêи ɾỉ một tiếng, cự tuyệt anh quấy rầy mộng đẹp, vặn vẹo thân thể ý đồ né tránh.
Mắt anh tối sầm lại, tiến lên phía trước, cố chấp khẽ hôn vai cùng gáy cô, tay kia vuốt ve mơn trón da thịt cô.
Đến để đọc truyện chính chủ.
“Ưm…..” Cô ngữi được hơi thở quen thuộc: “Dĩ Kính?”
“Còn có người khác hay sao?”
Cô vẫn mơ mơ màng màng ngủ không nhận thấy được trong lời nói của anh nhàn nhạt ghen tức, chỉ thành thực nói: “Không có a! Chỉ có anh.”
Trong lòng anh buông lỏng, phiền não mấy ngày gần đây nhất thời trở thành hư không.
“Hành Vân…… Anh muốn em.” Anh chôn đầu bên cổ cô, ngón tay quen thuộc trêu chọc cô.
Anh nhìn mặt cô không chán, muốn cô không đủ, ngay cả anh cũng kinh ngạc vì anh đối với cô không bao giờ thỏa mãn.
“Em buồn ngủ quá.” Giống làm nũng lại giống thầm oán, cô rốt cục mở mắt.
Trong lúc ngủ mơ màng cô vừa lười biếng vừa đáng yêu, trong bóng tối, nghe thanh âm nỉ non của cô, phản ứng của cô đơn giản cũng thật thành thực.
Truyện được đăng tại diễn đàn .
Anh khẽ cắn lỗ tai của cô, cô cười nhẹ rụt lại, anh một đường ngang ngược tiến đến, nửa người đè ép cô, như tình nhân lão luyện trêu chọc vùng nhạy catm trên thân thể cô.
“Anh luôn như vậy…..” Cô lầu bầu một tiếng, ý thức dần dần thanh tỉnh: “Em mệt quá! Có thể dừng lại hay không?”
“Không được!” Anh bá đạo cự tuyệt, môi nặng nề đè lại, có ý trêu đùa cô.
Cô rêи ɾỉ một tiếng, cảm giác tỉnh táo, du͙© vọиɠ cũng bị anh đốt lên.
Ai ngờ người chồng bình thường nghiêm túc, ở trên giường là một người nhiệt tình, đang ban ngày ban mặt, bọn họ không có ôm hôn, nhưng đêm qua anh lại khác hẳn, có lúc cô không khỏi hoài nghi, có phải hay không khi tắt đèn chồng của cô liền đổi người.
“Em thật sự không muốn động, em muốn nằm…..” Cô lần nữa mềm mại lười biếng kháng nghị.
“Được, em cứ nằm trước đi.” Anh thở dài một tiếng, cảm nhận được hai người da thịt trần trụi tiếp xúc.
“Em vẫn muốn nằm……….”
Yêu vầu của cô bị môi anh bịt lại, cô lầu bầu một tiếng, lười biếng hưởng thụ sự thân thiết của anh, thân thể tùy ý anh định đoạt.
Trong bóng tối, tình cảm mãnh liệt cùng thở dốc, trong không khí phiêu dật mùi thân mật kiều diễm.
“Nói chuyện như anh vậy không tính.” Cô nằm trên ngực chồng oán trách, tiếng nói vẫn mang theo buồn ngủ.
“Là em yêu cầu đổi tư thế, anh chỉ là phối hợp với em.” Anh cười khẽ.
Diễn đàn .
Cô mở nữa mắt, nữa giận nữa oán chu miệng liếc anh một cái.
Ngón tay anh vỗ về chơi đùa mái tóc dài của cô, cô có một mái tóc dài thật đen lại sáng bóng, lúc tóc của cô phủ trên người thì luôn có một loại mê hoặc quyến rũ phong tình, tôn lên khuôn mặt của cô, khép hờ mắt suy nghĩ nhìn anh thì thấy anh đối với cô có một loại khát vọng, mãnh liệt khát vọng.
“Hành Vân……..” Âm thanh Dĩ Kính rất từ tốn, rất êm tai, luôn tự kiềm chế lễ độ, nhưng âm thanh lại mang theo chút lạnh nhạt, ngay lúc này nghe lại khàn khàn trầm thấp, có một loại sức quyến rũ khêu gợi phái nam.
“Hả?”
“Tối ngày mai anh sẽ trở về.” Ngón tay vỗ về tóc cô chưa từng ngừng lại.
“Ừ!” Mí mắt ngày càng nặng: “Anh đừng làm việc quá sức.”
“Ừ!” Anh lên tiếng: “Hành Vân……..”
“Hả?” Cô rúc vào trong lonhf anh, anh hiểu ý vì cô kéo chăn bông.
“Anh……” Lời tâm tình dịu dàng như xương cứng mắc lại giữa cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.
“Ưmh…….Xương sống thắt lưng em.” Cô mềm giọng cầu xin, giọng nói yêu kều mang theo giọng mũi bình thường không có nói.
Lòng bàn tay anh đặt tại ngang hông của cô, mát xa có quy luật, lực đạo vừa phải, làm cho cô thoải mái đến co cả ngón chân lại, phát ra thanh âm như mèo.
“Thật thoải mái……”
Anh có chút buồn cười nhìn phản ứng của cô, nhưng ngay sau đó nghĩ đến một màn ban ngày kia, tim anh bỗng chốc trầm xuống.
“Em……” Anh cắn răng một chút, rốt cuộc hỏi ra lời: “ Em……Yêu anh không?”