Sáng hôm sau.
Khi Lâm Ái Trân tỉnh lại, từ từ mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ. Đầu cô đau nhức, khoan đã, hình như không chỉ riêng đầu, nói chính xác là toàn thân cô đau nhức. Cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn thân mình trong chăn, cô vậy mà không một mảnh vải???
Lâm Ái Trân vỗ vỗ đầu, cố nhớ lại đêm qua. Ký ức dần dần quay về, hai mắt cô trợn tròn. Má ơi, cô… đã ngủ với một người đàn ông xa lạ. Nhìn những mảng xanh tím khắp người, trong đầu toàn là câu nói: ““Là em tự tìm đến, đừng hối hận.” và “Sẽ không. Trương Gia Hình.”
Trương Gia Hình? Cái tên này rất quen nha. Chẳng phải tên của một nam minh tinh tuyến một nào đó hay sao? Sẽ không thật là anh ta chứ, hay là chỉ trùng tên thôi.
Cô không quản được nhiều vậy nữa, ký ức đêm qua, cái nhớ cái không, cái quan trọng nhất lại không nhớ được, đó là gương mặt của người đàn ông đã ngủ với cô. Hy vọng anh ấy là một soái ca, làm ơn đấy. Lần đầu tiên của cô ít ra cũng phải trao cho người nào đó đẹp trai chút chứ. Chân lý của cô là “Đẹp trai làm gì cũng đúng.” Nếu người đàn ông này đẹp trai, chí ít cô cũng không cảm thấy buồn vì đã không còn thứ ngàn vàng nữa.
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Cô cúi mặt xuống, nhìn thấy bàn chân của người đàn ông đang chậm rãi bước về phía mình.
Giọng người đàn ông ấm áp vang lên: “Em tỉnh rồi!”
Lâm Ái Trân từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đẹp trai trước mặt. Chính xác là nam minh tinh Trương Gia Hình. Trong lòng thầm đánh giá: “Ừm, cũng không tệ, thậm chí còn đẹp trai hơn trên tivi!”
Trương Gia Hình quần áo chỉnh tề đứng trước mặt cô, hào phóng nở nụ cười nhẹ.
Mặc dù cô thật sự rất thích trai đẹp, vì tâm lý con người thường là yêu thích cái đẹp mà, dù sao ngắm cũng rất bổ mắt. Nhưng ngoài mặt cô cũng không biểu hiện gì, chỉ hững hờ đáp: “Ừ”
“Phiền anh quay lưng đi, tôi muốn mặc đồ.” Lâm Ái Trân nói.
Trương Gia Hình vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm, đánh giá cô. Cô lúc này, không còn là cô gái nhiệt tình đêm qua nữa, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm hững hờ của cô như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Chẳng phải phụ nữ mất đi lần đầu tiên trong trường hợp như này thường sẽ khóc lóc sao?
“Làm cũng đã làm rồi, còn có chỗ nào tôi chưa được nhìn đâu?” Trương Gia Hình ôn nhu cười nhìn cô, ánh mắt mang theo thâm tình. Không giống với những tổng tài bá đạo trong ngôn tình mà cô thường đọc, ăn bánh xong sẽ nói: “Tự mình uống thuốc tránh thai, tôi không cho phép cô mang trong mình lòng máu của tôi.”
Trương Gia Hình đột nhiên hỏi: “Có đau không?”
Lâm Ái Trân nhất thời sững sờ: “Gì cơ?”
“Em có đau lắm không?”
Lâm Ái Trân nhếch khóe miệng: “Đừng nói anh muốn chịu trách nhiệm nha? Chỉ là tình một đêm, anh tình tôi nguyện mà thôi, đừng bận tâm.”
“Phiền anh xoay người đi, tôi muốn mặc quần áo.” Lâm Ái Trân nói lại lần nữa.
Lần này Trương Gia Hình lại đi đến gần giường, cầm nội y và váy ngủ cô ở cuối giường lên, vốn dĩ đêm qua nó nằm ở dưới đất, nhưng sáng nay tỉnh dậy anh đã giúp cô nhặt lên. Anh nói: “Để tôi giúp em mặc đồ.”
Lâm Ái Trân nắm chặt góc chăn: “Không cần, tôi tự mặc.”
Nhưng Trương Gia Hình vẫn kiên quyết: “Để tôi.” Giọng anh vẫn ôn nhu như cũ.
Sau một hồi giằng co không ai nhường ai, Trương Gia Hình trực tiếp kéo Lâm Ái Trân từ trong chăn ra, tấm trong trượt xuống, cảnh xuân mê người lần nữa xuất hiện trước mặt anh. Trương Gia Hình nhìn những vết xanh tím trên người cô, lại nhìn vết máu chói mắt ở ga giường. Điều này chứng minh, cô là người phụ nữ của anh. Hạ thân lại bắt đầu có phản ứng, anh cố kiềm chế, ho nhẹ một tiếng.
“Tôi cởi xuống được, cũng phải giúp em mặc lên được.”
Sau đó bình tĩnh giúp Lâm Ái Trân mặc đồ, đầu tiên là qυầи ɭóŧ. Động tác anh rất chậm, như thể sợ cô đau, tay vừa di chuyển vừa nuốt nước bọt.
Vất vả mới giúp cô mặc xong qυầи ɭóŧ, lại đến áσ ɭóŧ. Anh xoay người cô quay lưng lại với mình, luồn tay ra phía trước cô, còn tiện bóp nhẹ hai quả đồi cao ngất kia hai cái.
Lâm Ái Trân hừ mạnh: “Đồ lưu manh.”
Mân mê một hồi vẫn chưa thấy anh cài xong móc áo, Lâm Ái Trân lên tiếng hỏi: “Anh có được không vậy?”
Trương Gia Hình nhíu mày: “Đàn ông không được nói không được.”
Lâm Ái Trân sững người, câu nói này, sao mà quen thuộc đến vậy?
Cô cảm thấy người đàn ông này rất được, rất có khí phách, rất nhiều đàn ông sau khi xong chuyện còn không thèm nghĩ đến cảm nhận của người phụ nữ, nói gì đến sẽ giúp họ mặc đồ. Mà người đàn ông này lại còn quan tâm hỏi cô có đau lắm không. Trong lòng Lâm Ái Trân tràn ngập ấm áp, cảm thấy trao lần đầu tiên cho người đàn ông như vậy cũng không tệ.
Nhưng gu của cô là những người đàn ông bá đạo cơ, chứ không phải người đàn ông ôn nhu như Trương Gia Hình đây. Quan điểm của cô rất rõ ràng, Trương Gia Hình, tình một đêm cũng chỉ là tình một đêm.
Sau khi giúp Lâm Ái Trân mặc đồ xong, Trương Gia Hình hỏi: “Em tên gì?”
Lâm Ái Trân nhìn anh đáp: “Lâm Ái Trân.”
Sau đó quay người đi đến phía cửa phòng: “Tôi đi đây, hẹn ngày gặp lại.”
Vừa đi được mấy bước, cổ tay đã bị giữ lại.
Trương Gia Hình hôn lên khóe miệng cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lâm Ái Trân ngây người: “Anh…anh…Không cần phải như vậy.”
Sau đó mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Trương Gia Hình khóe miệng vẫn chưa thu lại.
Lâm Ái Trân vừa đi, cửa phòng Trương Gia Hình lại vang lên tiếng chuông, anh ra mở cửa.
Trợ lý bước vào, nhìn mặt boss nhà mình, anh ta cảm giác, hôm nay boss có gì đó khang khác. Trên mặt viết đầy 4 chữ “Sắc xuân phơi phơi!”
Trương Gia Hình nói: “Anh giúp tôi tra thông tin của một người, Lâm Ái Trân.”
Trợ lý tên Trần Mạc ngạc nhiên: “Lâm Ái Trân là ai?”
Trương Gia Hình nhìn trợ lý của mình, bắn ra câu: “Sao anh nhiều chuyện vậy?”
Trần Mạc: “…”
Bình thường boss đâu có nói năng với anh ta như vậy???