Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô hiểu rõ, nếu anh nguyện ý bảo vệ cô, chắc chắn cô sẽ không có chuyện gì, nhưng cô là thân phận gì mà đi nhận sự giúp đỡ của anh.

Anh ta là thương nhân, không lẽ lại làm ăn lỗ vốn. Cô định lấy thân báo đáp, để anh ăn tới ngán rồi bỏ hay sao?

Thật là phiền phức.

Lôi Đình Lệ đưa cô tới dưới lầu, “Tự mình lên đi, trưa xong việc anh sẽ tới đón em, ai tìm cũng đừng quan tâm, cũng không cần phải quan tâm, biết chưa?”

Trì Ngữ Mặc gật đầu.

Không biết là vì cãi nhau một trận với Tần Dương Hải, hay là tâm trạng không được tốt mà cô cảm thấy cả người rã rời, cô xoay người, đi đến thang máy.

Lôi Đình Lệ sau khi thấy cô đi vào thang máy, liền bấm điện thoại gọi cho Lê Khang, “Tần Dương Hải đến cục cảnh sát làm gì?”

Lê Khang khẽ cười, “Anh với Trì Ngữ Mặc đều có chung một câu hỏi, Đình Lệ, cô ấy có phải bạn gái của cậu không a?”

“Là cái gì của tôi anh không cần biết, chỉ cần biết gì nói hết với tôi là được.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

“Cậu đúng là không khác gì hồi nhỏ, haiiii.” Lê Khang thở dài 1 tiếng, nói: “Lô hàng bán cho bên siêu thị Hằng Viễn của ông ta xảy ra chút vấn đề, hiện khoa giám định đang xử lý, hàng tạm thời để ở chỗ tôi.”

“Tôi biết rồi, đưa số điện thoại ông chủ của siêu thị Hằng Viễn cho tôi.” Lôi Đình Lệ lời ít mà ý nhiều.

“Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại qua cho cậu, khi nào cậu rảnh, anh em chúng ta hẹn nhau ra ôn lại chuyện xưa.” Lê Khang ôn tồn nói.

Lôi Đình Lệ hơi khựng lại, như đang suy nghĩ gì đó. “Tối nay đi, tạm thời cứ vậy đã, mau nhắn số điện thoại của ông ta cho tôi, tôi còn có việc khác.”

“Được.”

Lôi Đình Lệ cúp máy gọn lẹ, không nói thêm câu gì, lại gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận quản lý đầu tư Lôi Nặc Phong, “Có biết siêu thị Hằng Viễn của thành phố Khang Lãng không? Tìm cách hạ thị phần của nó xuống, 1 tiếng sau báo cáo kết quả cho tôi.”

*

1 tiếng sau

Lôi Đình Lệ ngồi ở bàn đặc biệt trong tiệm Hảo Phú Lai, giám đốc bộ phận thị trường của Hằng Viễn đứng kế bên cung kính khom lưng rót rượu đỏ cho anh.

Lôi Đình Lệ chậm rãi đung đưa ly rượu đỏ.

“Thật ngại quá thật ngại quá, tôi tới trễ, kẹt xe quá.” Tần Dương Hải từ ngoài đi vào với biểu cảm cười nịnh nọt, nhìn thấy Lôi Đình Lệ ngồi trên bàn ông không khỏi hoảng hốt.

Mấy năm trước trong một buổi triển lãm ghế salon từng gặp qua Lôi Đình Lệ, lúc đó anh vẫn còn rất trẻ, mà đã là viên ngọc quý trong giới doanh nghiệp, chỉ một cái phất tay cũng tràn đầy khí khái của một đại tướng, giám đốc các công ty lớn phải đua nhau vây quanh, ông cũng may mắn nói được vài ba câu với anh.

Lúc ấy đã cảm thấy anh cực kỳ ngạo mạn, không ai bì nổi, không nghĩ tới chỉ mấy năm, mà các hạng mục đầu tư của Lôi thị liên tục thắng lớn, tài sản của Lôi thị tăng lên gấp bội, anh còn tự thành lập thương hiệu riêng cho mình, tập đoàn Lôi Nặc.

“Xin chào ngài, Lôi tiên sinh, rất vui được gặp ngài ở đây.” Tần Dương Hải đưa tay ra cung kính chào Lôi Đình Lệ.

Anh căn bản không có ý định bắt tay với ông, lạnh lùng nhìn ông nói, “Nói ít thôi, tôi mua lại Hằng Viễn rồi.”

Tần Dương Hải lóe lên chút kinh ngạc, xấu hổ thu tay lại, cười xu nịnh nói, “Vậy thì tốt quá, mấy năm trước ở triển lãm ghế salon của Quảng Lan tôi có gặp qua ngài rồi, sự hiểu biết của ngài lúc đó thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

“Vậy hả?” Lôi Đình Lệ đã quen nhìn những người a dua xu nịnh xung quanh anh rồi, ném bản kiểm định ra trước mặt, “Sự hiểu biết của một kẻ đốn mạt bán rượu giả như ông đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi.”

“Chuyện bán rượu giả này là một sự hiểu lầm, chắc chắn có ai đó trong nội bộ đã tráo đổi, tôi về tra xét lại sẽ cho Lôi tổng một câu trả lời.”

“Đó là chuyện nội bộ của công ty ông, nếu tôi đưa rượu của ông với bản giám định này cho bên luật pháp, toàn bộ nhà máy xí nghiệp của ông sẽ phải đối mặt với việc chỉnh đốn, tiền phạt, kiểm tra, sau đó ngồi tù.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

Tần Dương Hải sắc mặt tái nhợt, nếu là ông chỉ của Hằng Viễn trước đây, ông còn có thể giải quyết, còn bây giờ đối diện với một ngọn núi lớn có thể đè chết ông như Lôi Đình Lệ ông hoàn toàn bất lực, “Xin Lôi tổng chỉ điểm cho.”

Lôi Đình Lệ giật giật khóe miệng, nói chuyện với mấy lão hồ ly như ông ta, không cần phải quanh co, bọn chúng rất tự biết điều.

Anh bỏ ly rượu xuống, ánh mắt như bắn ra mấy cây gai nhọn, “Nghe nói hôm nay ở cục cảnh sát ông đã đánh người phụ nữ của tôi.”

Tần Dương Hải kinh ngạc đến trợn tròn cả hai mắt, “Ngài nói...Tiểu Ngữ là người phụ nữ của ngài.”

Ngẫm lại, đúng là có khả năng này.

Dáng vóc của Tiểu Ngữ còn xinh xắn hơn cả mẹ của cô, mà nhan sắc của mẹ cô trước đây đã từng hạ gục ông.

Không nghĩ tới cô gái nhỏ bé này lại giỏi giang tới vậy, bám được vào Lôi Đình Lệ.

Ông vừa sợ hãi, vừa vui mừng, còn cảm thấy may mắn, trong đầu bắt đầu tưởng tượng rất nhiều thứ, chỉ cần có cái tên Lôi Đình Lệ này, thì Tần thị lại có thể trở về thời kỳ huy hoàng, sau này ai dám xem thường cái tên Tần Dương Hải của ông nữa.

“Còn không tự tát mình 10 cái.” Giám đốc bộ phận thị trường hét lên.

Tần Dương Hải nhảy cẩng lên hỏi, “Lôi tổng có biết tôi là ai của Tiểu Ngữ không?”

Ông nhìn sắc mặt và ánh mắt của Lôi Đình Lệ vẫn lạnh lùng như thường, liền tự trả lời, “Tôi là ba của Tiểu Ngữ.”

Giám đốc bộ phận thị trường hơi bất ngờ, vuốt mông ngựa lại đạp trúng chân ngựa, liếc nhìn về phía Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ giật giật khóe miệng, lạnh nhạt nói, “Vậy thì tội thêm 1 bậc.”

Giám đốc bộ phận thị trường thở dài một cái, lại quát, “20 cái, con gái mà cũng đánh, ông có còn là người không a?”

“Không phải, Lôi tổng, Tiểu Ngữ là con gái ruột của tôi, giữa tôi với con bé có rất nhiều hiểu lầm, xin ngài cho tôi thêm 1 cơ hội.” Tần Dương Hải khẩn cầu.

“Bây giờ đang cho ông cơ hội đây, coi ông có nhận hay không thôi.” Lôi Đình Lệ nói như đang uy hϊếp.

Tần Dương Hải tự hỏi, 20 cái tát đổi 1 trận tai họa giáng đầu, đáng chứ.

Ông dùng hết sức tát vào mặt mình, như muốn tróc cả da thịt, “Hồ đồ này, dám làm tổn thương con gái của mày.”

Lại một cái tát cái, “Cũng là tôi không tốt, làm Tiểu Ngữ đau lòng, sau này sẽ không để con bé ở bên ngoài chịu khổ nữa.”

“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, cha con nào có thù dai, tôi nhất định sẽ xin lỗi con bé thật tốt, đều là lỗi của tôi, bị người khác cười nhạo là do tôi tự chuốc lấy, đều là lỗi của tôi, để con bé phải chịu ủy khuất, sau này nhất định sẽ chăm sóc con bé thật tốt, không phụ lời dặn dò trước khi mất của mẹ nó.” Tần Dương Hải cứ 1 cái tát lại 1 câu, tiết tấu còn hay hơn hát nhạc.

Lôi Đình Lệ không thèm nhìn ông, cầm điện thoại nhắn tin.

Đánh xong 20 cái, mặt của Tần Dương Hải đã sưng như cái đầu heo, cười nịnh nọt nói, “Lôi tổng, ngài xem đã được chưa? Chuyện rượu giả, là do tôi quản lý sơ suất, chắc chắn không dám có lần sau nữa.”

Lôi Đình Lệ dẹp điện thoại, đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, sắc mặt vẫn không đổi, lạnh lùng nói, “Để tôi suy nghĩ lại đã.”

“Không phải, Lôi tổng, ngài nhìn xem, đánh tôi cũng đã đánh rồi, ngài xem còn gì cần phân phó cứ việc nói, làm được chắc chắn tôi sẽ làm tới cùng.” Tần Dương Hải sợ mất đi cơ hội lần này sẽ không thể gặp lại Lôi Đình Lệ nữa.

Lôi Đình Lệ nhếch miệng nhưng không hề có ý định cười, “Vậy phải coi Trì Ngữ Mặc như thế nào, cô ấy nói bỏ qua thì tôi bỏ qua, nếu cô ấy nói không thì lẽ nào tôi lại nương tay.”
« Chương TrướcChương Tiếp »