“Vậy lần sau tôi thêm tương vào, có thể sẽ ngon hơn.” Trì Ngữ Mặc xin lỗi nói.
Anh nhìn bộ dạng này của cô, không hề muốn trách cứ, cô đã tận lực rồi.
Anh đưa ly cocktail cho cô.
Trì Ngữ Mặc nhận lấy, nhấp 1 môi, “Ngon, Brandy làm rượu nền, thêm nước đường, đá viên và sprite không màu làm nhuận họng, chủ yếu là Martell quá nhiều rồi.”
“Cô khá hiểu rượu, thật sự học vì tôi sao?” Lôi Đình Lệ tò mò.
“Thứ gọi là rượu này, từ nhỏ tôi đã tiếp xúc rất nhiều, chơi đủ trò với nó, trong cứng rắn có sự dịu dàng.”
“Nói chuyện đàng hoàng.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở, sao nghe như lời bài hát vậy.
“Uhm, mẹ tôi tự làm rượu để bán, nhà cha tôi có 1 hầm rượu, từ nhỏ tôi đã quậy phá cứng đầu, nếu nói là tắm trong bồn rượu để trưởng thành, cũng không quá đáng.” Trì Ngữ Mặc nói xong liền uống 1 ngụm lớn.
“Vậy bây giờ ba mẹ cô ở đâu, đều mất rồi?” Lôi Đình Lệ tò mò.
Trì Ngữ Mặc uống rượu rồi, gan cũng lớn hơn, nằm dài trên bàn, khuôn mặt đến gần Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, chỉ anh hỏi tôi, không công bằng, chúng ta hỏi nhau đi, nếu không muốn trả lời, thì uống 1 miếng rượu, được không?”
“Ha.” Lôi Đình Lệ cười 1 tiếng, “Muốn uống say sao?”
Trì Ngữ Mặc ôm bình Martell, ngồi trên ghế, nở 1 nụ cười rạng rỡ, “Chỉ là muốn uống cho đủ, loại rượu 300 mấy vạn này, khó gặp trong đời.”
“Tủ rượu còn vài chai, thích thì cứ lấy.” Lôi Đình Lệ không quan tâm nói.
Trì Ngữ Mặc phát hiện, Lôi Đình Lệ quả là rộng lượng, rượu quý, căn hộ, đều tùy tiện cho được.
Nhưng, anh chịu cho, cô cũng không dám lấy, chỉ muốn cùng uống, như vậy sẽ không có cảm giác phải chịu trách nhiệm.
“Có muốn hỏi không?” Trì Ngữ Mặc hỏi, rượu cocktail rất ngon, cô uống 1 ngụm lớn, ngậm ở trên miệng, tạo ra tiếng “rột rột” ở bên má, từng tí từng tí, nuốt xuống dạ dày, rất hà 1 cái, đã.
Rượu vừa vào, cô liền bắt đầu nói.
“Nhà tôi hồi trước cũng có Martell 1815, sau đó tôi lén uống, chỉ uống có nửa chai, thì bị người khác méc, ba tôi đánh tôi gần chết, nằm trên giường nửa tháng không xuống được, tôi càng nghĩ càng thấy tức, bởi vì rượu, hại tôi bị đánh, rất tức, nên tôi đi uống hết nửa chai còn lại để hạ hỏa.”
“Pu, khục khục khục.” Lôi Đình Lệ đang uống rượu, bị sặc, cô quả thật là lời không kinh người thì chết không yên mà. (Tất là nói lời khiến người khác bất ngờ mới chịu)
“Vậy cô lại bị đánh 1 trận nữa?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Sao có thể.” Trì Ngữ Mặc tự tin nở nụ cười, “Lần trước tôi bị đánh, nếu còn vì rượu mà bị đánh nữa, thì tôi ngu cỡ nào, sau khi uống xong, tôi đến hầm rượu đổ nửa chai rượu khác vào, để lại chỗ cũ.”
“Không bị phát hiện?” Lôi Đình Lệ tò mò.
“Mẹ kế hay ăn hϊếp tôi, tôi liền nghĩ, rượu đó như mạng của ba vậy, nên tính toán khiến mẹ kế bị ngã, ba tôi cả tuần không quan tâm đến bà ta, hahahaha, hồi nhỏ tôi rất là hư.” Trì ngữ Mặc nhớ lại nói, uống sạch ly rượu, tự mình rót cho mình 1 ly đầy.
Lôi Đình Lệ mím mím môi, trong đầu tưởng tượng hình ảnh lúc nhỏ của cô, trong lòng bắt đầu như gợn sóng, “Bây giờ không hư nữa?”
Trì Ngữ Mặc nhún vai, “Sợ bị báo ứng.”
“Ha.” Lôi Đình Lệ cười nhẹ 1 tiếng.
Sao anh cảm thấy cô vẫn khá hư.
“Lôi tổng, anh hỏi tôi nhiều câu rồi, đến lượt tôi rồi, anh với mẹ anh, quan hệ không tốt sao? Tại sao thế?”
Lôi Đình Lệ bưng ly rượu lên, nhấp 1 miếng, ý nói không muốn trả lời, nên uống rượu.
“A, không công bằng.”Trì Ngữ Mặc thất vọng.
“Tại sao muốn biết?” Mắt Lôi Đình Lệ sáng lên nhìn cô.
Bộ dạng này của anh, rất đẹp trai, đầy mê hoặc, như là dạ minh châu có thể phát sáng trong bóng tối, còn có kim cương được nạm ở kế bên.
“Tám, là thiên tính của phụ nữ. Haha.” Trì Ngữ Mặc lấy 1 cái đùi gà lên, hung hăng cắn 1 miếng, “Cái này ngon.”
Mắt Lôi Đình Lệ tối xuống.
Đây không phải là đáp án anh muốn nghe.
“Trì Ngữ Mặc, chỉ có bạn gái mới có thể biết được những điều bí mật của tôi, đừng muốn hiểu về tôi quá nhiều, nếu không, tôi sẽ không quan tâm người cô thích là ai, sẽ không để cô an toàn rút lui khỏi chỗ của tôi, hiểu chưa?” Lôi Đình Lệ trầm giọng cảnh cáo.
Trì Ngữ Mặc ngưng 1 chút, bộ dạng của anh không giống như nói đùa, như là biểu cảm khi nói tặng rượu quý và căn phòng cho cô vậy, đều là thật.
Cô không dám đùa giỡn và nói bậy nữa, chuyển chủ đề, “Lôi tổng, tối nay tôi ngủ phòng nào?”
“Tự tìm chỗ mình thích.” Anh trầm giọng nói.
Cô buồn bã gục đầu ăn cơm, rượu cũng không dám uống, sợ uống rượu, cô sẽ không chịu được sự mê hoặc của mỹ nam.
Giữa buổi ăn, cô có lén nhìn anh.
Anh lạnh lùng nhìn lại.
Cô lại cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm thấy, dọn qua đây sống, là 1 lựa chọn không sáng suốt, rất không sáng suốt.
Cơm xong, cô cái gì cũng không nói, liền đến nhà bếp dọn dẹp, xử lý, Lôi Đình Lệ ngồi trước bàn tròn làm việc.
Cô đẩy cửa phòng đối diện anh, bên trong rất đơn giản, 1 cái giường, 1 cái tủ, 2 cái tủ đầu giường, còn có 1 nhà vệ sinh trong phòng, tốt cái là ban công hướng ra hồ, phong cảnh đẹp đẽ, ban công còn có 1 cái ghế sofa, có thể xoay chuyển, nhìn có vẻ ngồi rất thoải mái.
Cô đẩy vali vào, mở cửa tủ, bên trong không có gì cả.
Cô đứng gần cửa tủ nhìn Lôi Đình Lệ.
Lúc anh làm việc càng lạnh lùng và cứng rắn, đầy cảm giác không muốn tiếp xúc với bên ngoài.
Cô có chút không dám làm phiền, dùng hết dũng khí, “Lôi tổng, chỗ đó có chiếu và ga giường không?
“Phòng tôi có, tự đi tìm.” Lôi Đình Lệ không quay đầu nói.
“Uhm.”
Cô vào phòng của anh, phòng nam tính điển hình, đến cây cảnh để trước cửa sổ cũng là trúc và thông thường xanh.
Sau giường là tủ sách, cửa sổ thủy tinh đóng lại, bên trong đựng nhiều loại sách khác nhau, 1 cái bàn để sát cửa sổ, trên bàn là 1 đống tài liệu.
1 bên tường khác là tủ, màu cafe làm chủ đạo, khá là đậm.
Cô mở tủ ra, bên trong tìm thấy chiếu được cuộn lại và ga giường sạch sẽ.
Chiếu có lẽ rất lâu không dùng, cô đem chiếu đi rửa, phơi ở ban công, không muốn để bản thân rảnh rỗi, sẽ cảm thấy ngột ngạt, rồi lại vào nhà bếp, cắt ¼ dưa hấu, cắt bỏ vỏ, rồi để vào máy làm nước ép, rót ra 1 ly, bỏ 1 ít đá viên và ly, bưng lên, để 1 bên tay của Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ thuận tay lấy ly, nhìn sang Trì Ngữ Mặc.
“Dưa hấu có thể bổ sung lượng nước và vitamin, mùa hạ có thể thanh lọc chống bệnh, ép thành nước, dễ dàng uống, anh muốn uống nữa thì kêu tôi.” Trì Ngữ Mặc nói.
Anh nhìn xuống, thản nhiên uống 1 miếng nước ép dưa hấu.
Lúc anh làm việc, thật ra không thích bị người khác làm phiền, anh thích hoàn cảnh yên tĩnh, điểm này Lý Hạo hiểu rõ thói quen của anh, lúc anh yên lặng làm việc, trừ khi có việc rất quan trọng, nếu không anh ta không dám tìm anh.
Nhưng, giống như bây giờ, lúc anh đang làm việc, có người chuẩn bị đồ uống, để bên tay anh, cũng tốt.
Anh hình như đã quen với việc cô đi qua đi lui trong tầm mắt của anh.