Chương 261

Trần Viên thấy vậy, lập tức bênh vực Thường Lưu Nguyệt: “Trì Ngữ Mặc cô có phải EQ thấp không vậy, đâu có chuyện tổ trưởng nhường tổ viên, cô nào có mặt mũi này?”

“Loại phó tổ trưởng bóc lột nhân viên như vậy tôi thật sự không cần, nếu không phải rút thăm không còn cách nào khác, cô tưởng tôi muốn ở lại à.” Trì Ngữ Mặc dứt lời bèn bước vào thang máy.

Thường Lưu Nguyệt đứng bên ngoài thang máy, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc, hận không thể gϊếŧ cô vậy.

Trì Ngữ Mặc về phòng làm việc, phát hiện phòng làm việc có sự thay đổi lớn, vị trí có sự thay đổi, chỗ ngồi của cô bỗng nhiên bị để vào trong góc.

Cô bước đến trước bàn cô, nhìn đống bụi trên bàn, cũng không biết ai ném túi đựng đồ ăn sáng ở đây, thật bẩn thỉu.

Cô hít sâu một hơi, mang túi đó bỏ vào trong thùng rác, lau bàn.

Thường Lưu Nguyệt hai tay khoanh ngực bước qua, nở nụ cười nham hiểm lên, “Thật ngại quá, cô chưa phải là nhân viên chính thức, cho nên còn chưa có tư cách ngồi ở bên ngoài.”

“Tôi ngồi ở đâu cũng không quan trọng, dù sao thì tiểu nhân chẳng thể nào luôn được đắc chí.” Trì Ngữ Mặc không khách sáo mà phản kích lại.

Thường Lưu Nguyệt trợn to mắt ra, tức giận rằng: “Cô nói ai tiểu nhân đắc chí?”

“Tôi nói ai, trong lòng không hiểu rõ sao? Thường Lưu Nguyệt, cô xem qua tiểu thuyết ngôn tình chứ, hành vi này của cô, chính là hành vi của nữ phụ nham hiểm, loại phụ nữ như cô, sẽ không thể nào có được người đàn ông mà mình mong muốn.”

“Tôi không có được, cô tưởng cô có được sao? Nhị ca tôi phải kết hôn với Úc Tang Lan, ba của Úc Tang Lan là phó tổng thống, cô là cái quái gì chứ, cùng lắm là một kẻ làm ấm giường thôi, cô thật biết quyến rũ đàn ông đấy, đê tiện như vậy, nhị ca tôi biết không?” Thường Lưu Nguyệt căm hận mà nói rằng.

“Nếu cô biết Úc Tang Lan phải kết hôn với nhị ca cô, hà tất phải làm khó tôi, tôi không phải tình địch của cô, đương nhiêu, cô cũng không có tư cách làʍ t̠ìиɦ địch của Úc Tang Lan.” Trì Ngữ Mặc đi thẳng về phía trước.

“Cô đi đâu?” Thường Lưu Nguyệt không vui mà nói rằng, lườm sang Trì Ngữ Mặc.

“Giặt giẻ lau, cô muốn đi theo à?” Trì Ngữ Mặc đầu cũng không ngoảnh lại mà nói rằng.

Thường Lưu Nguyệt cắn chặt răng, hung ác mà nhìn Trì Ngữ Mặc.

8 giờ rưỡi, cô đến họp ở phòng làm việc tổ trưởng.

Trì Ngữ Mặc ngồi xuống, nghe theo lời sư phụ, tiếp tục xem những ghi chú lúc trước và sách liên quan đến pháp luật.

Lúc 11 giờ, Thường Lưu Nguyệt mới bước ra, vỗ vỗ tay, sau khi thu hút chú ý của mọi người, bèn nói rằng: “Tổ 2 theo tôi vào phòng họp, tôi truyền đạt ý chỉ của tổ trưởng.”

Cô nhìn sang Trì Ngữ Mặc, nhìn cô bằng bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác, “Cô cũng vào đi.”

Trì Ngữ Mặc thầm nghĩ không phải chuyện tốt gì, nhưng mà đối với cô mà nói thì sao cũng được, bởi vì sắp phải đi rồi.

Cô đi theo đại đội bước vào phòng họp, bởi vì là người cuối cùng bước vào, phát hiện ngay cả ghế cũng không có.

Cô biết chắc là Thường Lưu Nguyệt cố tình chống đối cô.

Cô về lại phòng làm việc, lấy chiếc ghế của mình, ngồi ở vị trí cuối cùng.

“Vì muốn thúc đẩy tính tích cực của mọi người, tổ 2 chúng tôi đã bắt đầu cải cách, tiền lương của mọi người đều sẽ thấp hơn bình thường 2000, nhưng mà không cần lo lắng, mỗi tháng hoàn thành cuộc khảo sát thành tích có hiệu quả cao nhất, thì có thể lấy được 2000, ngoài ra, còn sẽ nhận được phần thưởng 2000 do công ty tặng cho.” Thường Lưu Nguyệt nói rằng.

“Vậy tiêu chuẩn khảo sát là gì?” Có nhân viên hỏi rằng.

“Bắt đầu từ tháng này, hoàn thành hai vụ án, nhất định phải thắng một vụ. Điều này đối với các người mà nói đều là chuyện dễ như trở bàn tay.” Thường Lưu Nguyệt cười mà nói rằng.

Các nhân viên đưa mắt nhìn nhau, thật ra trong lòng đều hiểu rõ.

Đơn hàng công ty nhận được đều nằm trong tay Thường Lư Nguyệt, Thường Lưu Nguyệt phân phối nhiệm vụ, nếu nhận được đơn không tốt, cũng chỉ có thể sử dụng mối quan hệ của mình để hoàn thành vụ kiện, một tháng hai vụ án, thắng kiện một lần, cơ hội không cao.

Tuy trong lòng mọi người đều không dễ chịu, nhưng cũng không có phản đối.

“Bây giờ tôi giao các đơn hàng trước kia nhận được cho mọi người.” Thường Lưu Nguyệt vừa phát, vừa nói cố lên.

Ai ai đều có, trừ Trì Ngữ Mặc.

Cô ta đứng trước mặt Trì Ngữ Mặc, lạnh lùng mà nhìn cô, “Thật ngại quá, chỉ có nhiêu đây đơn hàng, suy cho cùng họ là nhân viên lâu năm, tôi phải phát cho họ trước, tới lượt cô thì không còn nữa, lần này cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi lần sau tôi lấy được đơn hàng rồi sẽ ưu tiên cân nhắc cô.”

Trì Ngữ Mặc hiểu rồi.

Cô phỏng đoán lần cải cách này là do Thường Lưu Nguyệt đề nghị với tổ trưởng, mục đích, chính là khiến cô một tháng ngay cả một đơn hàng cũng không nhận được.

Cho nên, chuyện cô muốn chuyển thành nhân viên chính thức, Thường Lưu Nguyệt nhất định sẽ gây khó dễ.

“Phó tổ trưởng, đơn hàng lần này của tôi đã đàm phán thành công rồi, khi nào tôi mới có thể chuyển thành nhân viên chính thức?” Trì Ngữ Mặc cố tình hỏi rằng.

“Cô đàm phán thành công rồi? Hợp đồng đâu?”

“Một lát tôi sẽ gửi hợp đồng đến phòng tài vụ.” Trì Ngữ Mặc nói rằng.

Thường Lưu Nguyệt nhún vai, “Đợi chúng tôi xác định rồi, sẽ giúp cô xin phép chuyển lên chính thức, suy cho cùng, cô có hành vi bỏ việc mấy ngày, chúng tôi sẽ khảo sát lại chuyện cô chuyển thành nhân viên chính thức.”

Cô biết chắc sẽ là như vậy, chỉ hi vọng tiền lương đừng xảy ra vấn đề, cô cần số tiền này.

“Dạo này sức khỏe tôi không tốt, muốn xin phép nghỉ ba ngày, được không?” Trì Ngữ Mặc hỏi rằng.

“Đối với người là nhân viên chính thức, mỗi năm có năm ngày nghỉ phép có lương, đối với người không phải nhân viên chính thức, nghỉ phép một ngày phải trừ tiền lương hai ngày, cô nghĩ cho kĩ, tôi liền phê chuẩn.” Lưu Thường Nguyệt dương dương đắc ý mà nói.

“Vậy tôi xin phép nghỉ hai ngày rưỡi, được chứ?” Trì Ngữ Mặc hỏi rằng.

“Tới phòng làm việc của tôi lấy đơn xin phép.” Thường Lưu Nguyệt vênh váo hống hách mà bước về phòng làm việc của mình.

Trì Ngữ Mặc đi theo sau cô ta, bước vào phòng làm việc.

Thường Lưu Nguyệt đưa đơn xin nghỉ phép cho cô.

Trì Ngữ Mặc dứt khoát viết lên đơn xin nghỉ phép hai ngày rưỡi, đưa cho Thường Lưu Nguyệt.

Thường Lưu Nguyệt kí tên vào, quái gở mà nói rằng: “Trì Ngữ Mặc, tôi đang đợi cô cầu xin tôi đấy.”

“Thường Lưu Nguyệt, cô biết không? Chỉ cần tôi lên tiếng, tôi bảo đảm cô không thể tiếp tục với vị trí này nữa, nhưng mà tôi không thích lên tiếng, là tôi không muốn so đo với cô, nếu cô vẫn bám níu không buông tha tôi, có lẽ tôi sẽ làm ra chuyện mà bản thân tôi không muốn làm.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng mà nói rằng.

“Cô có ý gì?” Thường Lưu Nguyệt nhíu chặt mày lại.

Trì Ngữ Mặc không muốn nói nhảm với cô ta nữa. “Có ý gì, tự cô suy nghĩ đi.”

Cô xoay người bước ra ngoài, trở về bàn làm việc của mình, thấy sắp tới giờ tan ca buổi trưa rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lôi Đình Lệ.

“Anh ở trước cửa công ty em.” Lôi Đình Lệ nói rằng.

“Ừm, tôi đã xin nghỉ phép hai ngày rưỡi, không cần đặt phòng cho tôi nữa, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.” Trì Ngữ Mặc nói rằng.

“Ừm, anh biết rồi. Lát hồi gặp mặt nói sau.”

Trì Ngữ Mặc cúp máy, bèn quẹt thẻ máy chấm công.

Cô lấy túi xách bước xuống lầu.

Xe của Lôi Đình Lệ quả nhiên dừng ở trước cửa.

Cô đi qua, mở cửa xe ra, lên xe.

Lôi Đình Lệ lái xe đi.

Cô có chút mệt, sau khi lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến dưới lầu nơi làm việc của Lôi Đình Lệ.

Trì Ngữ Mặc rất bài xích nơi này, nghĩ đến trong lòng liền không thoải mái, muốn nôn, “Tôi không đến chỗ này.”

“Phòng làm việc của anh rất yên tĩnh, toàn bộ đều cách âm, không có ai làm phiền.” Lôi Đình Lệ nói