Trì Ngữ Mặc khẽ nở nụ cười, “Chuyện sau này để sau này nói, tớ không nghĩ xa được vậy, nghĩ xa thì cũng không có tác dụng gì, tớ chỉ muốn sống thật tốt mỗi ngày hiện tại thôi.”
“Ừ, dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng ở bên cậu.” Lâm Miễu nói.
Lời vừa dứt, đèn tắt đi, phim bắt đầu chiếu.
Trì Ngữ Mặc từ từ nhìn sang Lôi Đình Lệ, gợn sóng âm thầm lưu chuyển trong đôi mắt đẹp của cô.
Tin lời đàn ông nói, thì chính là thua rồi.
Anh có thể đóng kịch với Úc Tang Lan, cũng có thể làm vậy với cô, vô tình chưa chắc thật sự vô tình, tình cảm mơ hồ mới thật sự muốn lấy mạng người khác.
Cô thà rằng anh đối xử tàn nhẫn với cô hơn, muốn con, chính là muốn con, những thứ khác, không cần thiết.
Hít sâu 1 hơi, điều chỉnh lại cảm giác chua xót trong lòng, xem phim.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Trì Ngữ Mặc từ từ chìm vào trong phim quên mất phiền não của bản thân.
Phim rất hay, cả quá trình không có khuyết điểm nào, tình tiết rất nhanh, xem xong, có rất nhiều đoạn quả thật đáng để coi lại lần nữa.
Trì Ngữ Mặc thấy phim sắp hết rồi, vì muốn tránh bị ngại khi gặp Lôi Đình Lệ, cô nói với Lâm Miễu, “Chúng ta đi trước đi.”
“Tại sao, hình như sau kết thúc phim còn có after credit* nữa.” Lâm Miễu nói.
*after credit: phần phim chiếu thêm sau khi kết thúc phim
“Vậy tớ ra trước, cô coi xong nói tớ nghe.” Trì Ngữ Mặc quyết tâm đi ra khỏi rạp.
Cô không đợi ở rạp, mà đi xuống lầu dạo, vào 1 tiệm đồ chơi về lông tơ.
Đồ chơi rất là giống thật, cô nhìn giá cả 1 cái.
Trời...
Móc khóa, hình con thỏ chưa to bằng bàn tay mà giá 98.
98 nếu lên mạng mua, có thể mua đủ để cao bằng 1 người.
Nên không cần bàn đến những thứ to hơn, con thỏ to bằng người thật giá lên đến 498.
Cô mua 1 cái thỏ thật còn không tốn nhiều tiền như vậy.
Điện thoại vang lên, cô nhìn là Lôi Đình Lệ gọi đến, do dự, thật sự không muốn bắt máy, nếu Úc Tang Lan ở bên anh ấy hỏi, thì sẽ rất khó xử.
Cô thà bị Lôi Đình Lệ chửi 1 trận, dù sao trong bụng cô có thái tử, anh cũng sẽ không đánh cô.
Cô cúp máy, chuẩn bị đi ra khỏi tiệm, quay đầu 1 cái, liền thấy Lôi Đình Lệ mặt mày u ám đứng sau lưng cô, nhìn cô thật sâu.
Cô bị dọa hết hồn, Úc Tang Lan không ở bên anh sao?
Nếu bị Úc Tang Lan thấy được, hoặc là bạn bè của Úc Tang Lan thấy, thì không tốt rồi.
Cô nhanh chóng đi vào 1 tiệm bán túi xách, trong lòng thêm mấy phần hoang mang.
Điện thoại lên reo, vẫn là Lôi Đình Lệ.
Cô hít sâu 1 hơi, bắt máy.
“Đến trước cửa tòa nhà Quốc Mậu đợi anh, anh đưa em về nhà.” Lôi Đình Lệ dùng giọng mệnh lệnh nói, nói xong, cũng không cho cô cơ hội trả lời mà cúp máy.
Cô thà bị đánh còn hơn được anh chở về, đi ra khỏi cửa tiệm, nhưng không đến tòa nhà Quốc Mậu, đi đến siêu thị lầu 1 gọi điện cho Lâm Miễu.
“Miễu Miễu, cậu ở đâu?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Cái đó, mắc vệ sinh, ngại quá, tớ đi vệ sinh cái, nhà vệ sinh nữ trong rạp đầy người, có nghĩa là phải xếp hàng đợi 1 lúc, bây giờ cậu ở đâu, tớ đi qua kiếm cậu.” Lâm Miễu giải thích.
“Tớ ở cửa siêu thị lầu 1, cậu qua đi, tớ đợi.” Trì Ngữ Mặc nói.
Cô nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Lôi Đình Lệ, “Hôm nay em ở nhà Lâm Miễu, không về nữa, nhà cô ấy gần chỗ làm của em hơn.”
Điện thoại lại vang lên, lại là Lôi Đình Lệ, ngón tay cô run rẩy, tắt nguồn.
Không lâu sau, Lâm Miễu đến trước cửa siêu thị, oán trách nói, “Tớ nói với cậu, after credit là nam chính và nữ chính vẫn còn sống, chắc là sẽ có phần sau nữa.”
“Ừ. Lâm Miễu, hôm nay tớ ngủ nhà cậu.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Được, muốn còn không được nữa là.” Lâm Miễu cười nói, “Chúng ta vào siêu thị mua bánh quy sữa tươi này nọ, cậu có thai dễ đói.”
“Không cần đâu, bữa tối tớ ăn rất no, từ đây về nhà khá xa, đem nặng quá cũng mệt, đợi đến nhà cậu mua trái cây ở dưới lầu là được.” Trì Ngữ Mặc ngăn cản nói.
“Cũng được, đi thôi, chúng ta về nhà.” Lâm Miễu nắm tay Trì Ngữ Mặc, đi đến trước cửa, vừa hay có taxi ở đó, bọn họ bắt đi về luôn.
Lâm Miễu lén lút đánh giá Trì Ngữ Mặc, cố tình không nhắc chuyện của Lôi Đình Lệ, tâm tư Trì Ngữ Mặc bay đi đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bộ phim này quả thật rất hay, đáng bỏ tiền.” Lâm Miễu kiếm chuyện nói.
“Ừ, cũng không tệ, hay là mai tớ viết 1 bài review, 1 là phù hợp với ý muốn của nhiều người, 2 là coi như là 1 nhiệm vụ.”
“Thông minh, sao cậu có thể nghĩ ra vậy. Ai nói mang thai rồi sẽ bị ngốc chứ, sau khi mang thai cậu vẫn thông minh mà.” Lâm Miễu cười vỗ vai Trì Ngữ Mặc.
“Ha, thực ra não tớ cũng không linh hoạt như trước nữa, có lúc người khác nói, tớ phải suy nghĩ 1 lúc mới hiểu, nhưng mà, nghĩ nhiều 1 chút là được.”
“Ừ. Tớ lại có chút đói rồi, dưới nhà tớ có tiệm mì, mở 24h, cũng không tệ, chúng ta đi ăn mì đi.”
Trì Ngữ Mặc tò mò, “Tiệm mì bây giờ mở 24h à? Có người khách không? Tớ nhớ buổi tối người ta ăn đồ chiên nướng, những quán đêm nhiều.”
“Có 1 công việc làm buổi tối gọi là tài xế, họ đi ăn mì rất nhiều, đúng không, bác tài.” Lâm Miễu hỏi.
“Đúng là vậy.” Tài xế cười nói.
Trì Ngữ Mặc hiểu rồi, “Được, đi ăn 1 tô mì, cậu nói cái, tớ cũng cảm thấy đói.”
20 phút sau, bọn họ dừng lại ở trước cửa tiệm nhỏ.
Trì Ngữ Mặc đi theo Lâm Miễu ăn mì, 2 người mua 2 trái táo, 5 cân chuối về, đi đến dưới lầu, Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng xe.
Vô thức nhìn về hướng âm thanh phát ra, ngây người.
Lôi Đình Lệ từ trên xe đi xuống, biểu cảm âm u, nhìn chằm chằm cô.
Không biết phải do bị đèn đường ảnh hưởng không, hoặc là tâm trạng của anh thật sự rất xấu, sắc mặt anh xám xịt đến đáng sợ.
Lâm Miễu thấy Lôi Đình Lệ đến không có ý tốt, sợ đến run cầm cập, lấy hết can đảm nói: “Tiểu Mặc đang có thai, tâm trạng phải tốt, đứa trẻ mới lạc quan, anh đừng giận cô ấy.”
Lôi Đình Lệ mở cửa xe, trầm giọng nói: “Lên xe.”
Trì Ngữ Mặc không nghĩ tới anh lại đến dưới nhà Lâm Miễu đợi cô.
Cô mà không về nữa, người khó xử là Lâm Miễu, mai cô ấy còn phải đi làm.
Không phản kháng nữa, buồn bã đi đến trước xe, ngồi lên vị trí ghế phụ.
Lôi Đình Lệ đóng cửa.
Lâm Miễu đứng tại chỗ nhìn, để kí hiệu tay gọi điện với Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc gật đầu.
Lôi Đình Lệ lên xe, mặt lạnh lùng, sắc bén như dao, hung dữ, không nhìn Lâm Miễu 1 cái, nổ máy.
Anh mím môi không nói chuyện, cô cũng không biết nói gì, nhìn ra cửa sổ.
Từng phút từng giây qua đi, trong xe im lặng đến nỗi tiếng nuốt nước miếng cũng có thể nghe được.
“Anh đi xem phim với Úc Tang Lan... là có lý do.” Lôi Đình Lệ phá vỡ sự im lặng.
“Em biết, không sao.” Trì Ngữ Mặc nói nhẹ nhàng.
“Không sao mà em cố ý không nhận điện thoại của anh, cố ý tắt nguồn, còn cố ý qua nhà Lâm Miễu ở?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng hỏi ngược lại, lướt nhìn cô.