Chương 253

Anh nhìn cô một cái rồi bước vào.

Vương Tuệ Phần mừng rỡ nhìn Lôi Đình Lệ.

Bà còn tưởng là một cậu vừa xấu vừa già, không ngờ lại là một cậu trai cao lớn đẹp đẽ đến vậy, hơn nữa dáng đứng cử chỉ hơn người, chắc chắn không bình thường.

“Chào dì.” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc lạnh tóc gáy, Lôi Đình Lệ là một người đến mẹ cũng không buồn gọi, anh ta kêu bà nội bằng tên nhưng lại khách sáo gọi mẹ cô bằng dì.

Cô có cảm giác câu chào này quá khó đỡ.

“Ừ, ừ, đến chơi với dì là vui rồi, nhà hơi bừa bộn, xin lỗi cháu nhé, cháu ngồi đi, ngồi đi. Tiểu Mặc, nhanh đi rót trà mời khách.” Vương Tuệ Phần dặn dò.

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc đáp một tiếng, “Mẹ, mẹ vẫn đang nấu đồ ăn mà, con nghe mùi khét rồi đó.”

“Ờ, ờ.” Vương Tuệ Phần giật mình nhớ ra, “Dì nấu cơm đã nhé, hai đứa cứ nói chuyện đi.”

Nói rồi, bà trở vào phòng bếp.

Trì Ngữ Mặc thấy Vương Tuệ Phần như vậy, chắc là không biết đến Lôi Đình Lệ, cũng đúng, những người ở tầng lớp xã hội như gia đình cô thì sẽ không có thời gian để ý đến mấy nhân vật tai to mặt lớn như Lôi Đình Lệ đâu.

Lôi Đình Lệ đặt quà lên mặt bàn.

Trì Ngữ Mặc đem nước đến cũng đặt trên mặt bàn.

Nơi này anh đã từng đến một lần, nhưng lần đó ba mẹ cô không có nhà, chỉ có chị gái của cô.

Anh không nói gì làm cô thấy bầu không khí này hơi lạ, “Ừm, cơm vẫn chưa nấu xong, đầu anh còn đau không? Em lại bóp cho anh một lát.”

“Đến phòng em?” Lôi Đình Lệ hỏi với giọng trầm, nhưng trong giọng trầm ấy có chút ấm.

Trì Ngữ Mặc gật gật đầu, nếu để Vương Tuệ Phần thấy cô mát xoa cho anh thì chắc bà sẽ không được vui.

Cô đi trước, anh theo sau. Cô đóng cửa phòng lại, nghĩ một lát, cô chốt cửa lại.

Lôi Đình Lệ để ý đến động tác này của cô, anh thấy nóng hơn, không khí càng lãng mạn hơn.

Trì Ngữ Mặc lôi ghế ra, “Lôi tổng, anh ngồi đây.”

“Lại quên nên gọi anh là gì à?” Lôi Đình Lệ trầm giọng, ngồi xuống ghế. Vì anh đang khá vui vẻ nên câu nói cũng bớt phần lạnh lùng.

Trì Ngữ Mặc không chữa miệng, cô nghiêm chỉnh bóp đầu cho anh những 20 phút, “Được chưa?”

“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.

Trì Ngữ Mặc bỏ tay xuống.

Anh đứng dậy, đột nhiên ôm bổng cô lên, đặt cô xuống giường.

Trì Ngữ Mặc tưởng anh muốn chuyện kia, cô sợ hãi ôm lấy ngực, “Em đang mang thai baby đấy.”

“Nghĩ gì thế?” Lôi Đình Lệ trầm giọng, ánh mắt sâu đắm, “Ngủ với anh một lát.”

Anh không lấy ý kiến của cô mà vẫn là thói quen dùng câu trần thuật. Anh nằm xuống cạnh cô, không cho phép cô có ý từ chối.

Anh đã nằm xuống rồi, cô còn nói được gì, cô xoay người, đưa lưng về phía anh.

Anh cũng xoay người lại, ôm lấy eo cô, kéo về phía anh.

Vì quá gần anh, lưng cô dính lấy ngực anh, nhiệt độ từ cơ thể người đàn ông lan sang người cô.

Lưng của Trì Ngữ Mặc đang ở tình trạng căng cứng.

Hơi thể của anh vẫn đều đặn.

Trong hơi thở của anh toàn là hormone của đàn ông, cô cảm thấy nóng, rất không thoải mái, hay là quay người lại sẽ không phải dính người vào người anh nữa.

Cô quay người lại.

Anh đang nhắm mắt, như đã ngủ say.

Trì Ngữ Mặc ngắm gương mặt đẹp đẽ cương nghị của anh, qua bao sóng gió, đến được hôm nay họ như chưa từng có cuộc chia tay kia, chỉ có một thứ nhiều thêm lên, đó chính là vết thương trong tim cô.

Lôi Đình Lệ là một người dễ làm người khác phải mê đắm, chỉ cần anh tốt với người nào một chút là tim người đó sẽ đập loạn nhịp, nhưng, anh lại đối tốt với bất kì cô gái nào.

Như với cô cũng vậy, với Úc Tang Lan cũng vậy.

Trên thực tế, hai người họ đều không thể bước vào thế giới của anh.

Cô không muốn nghĩ nữa, có nghĩ cũng chỉ tự mua dây buộc mình, bây giờ chuyện cần làm và có thể làm là để cho bản thân thả lỏng hơn để qua hết một năm tới.

Cô đã thấy mệt mỏi rồi, nhắm chặt mắt, đầu óc nặng trịch, chẳng bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa kêu lên, đánh thức cô dậy.

“Tiểu Mặc, ăn cơm thôi.” Vương Tuệ Phần gọi.

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc đáp, cô ngồi dậy.

Lôi Đình Lệ đảo người, anh vẫn nhắm mắt.

Cô trèo qua người anh định xuống giường, đột nhiên anh ôm lấy eo cô, mở mắt.

Trì Ngữ Mặc nằm đè lên người anh, cô ngại ngần, nở một nụ cười, giải thích, “Mẹ em gọi dậy ăn cơm kìa, em phải ra ngoài đây, hay là anh cứ ngủ tiếp đi, ngủ dậy rồi ăn sau cũng được mà.”

“Khi nãy ngủ ngon lắm, đi ăn cơm thôi.” Lôi Đình Lệ cũng nhẹ nhàng nói, vì mới vừa ngủ dậy nên giọng nói khá khàn, khác xa với Lôi Đình Lệ của thường ngày.

Cô trèo qua người anh rồi bước xuống giường, mở cửa.

Vương Tuệ Phần vẫn đứng ở cửa, bà vô thức đưa mắt nhìn liếc qua trong phòng, thấy Lôi Đình Lệ đang ngồi dậy trên giường của con gái, bà cũng nghĩ đến gì dó.

Con đấy, không biết ngại gì cả, rửa mặt mũi tay chân ra ăn cơm đi. Trên mặt vẫn còn nước miếng kìa.” Vương Tuệ Phần nói, giọng bà không có ý trách mắng.

Trì Ngữ Mặc ôm lấy miệng.

Có nước miếng, vậy không phải đã bị Lôi Đình Lệ nhìn thấy rồi sao, mất mặt quá.

Cô chạy vào buồng tắm, rửa mặt, chải đầu rồi bước ra.

Lôi Đình Lệ cũng vào phòng tắm, hai người nhìn nhau, nhà cô quá bé nên phòng tắm cũng hơi chật chội.

Cô đứng nép sang bên cạnh để cho anh vào.

Lôi Đình Lệ không vội bước vào mà để ý thấy mặt cô đỏ ửng giống một trái táo đỏ vậy.

“Anh không vào rửa mặt à?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu nhìn anh.

Anh cúi thấp đầu, thơm lên má cô, rất nhanh, như một nụ hôn gió.

Trì Ngữ Mặc không kịp định thần, anh đã nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Cô nhận thấy ánh nhìn của Vương Tuệ Phần.

Vương Tuệ Phần cũng nhìn thấy Lôi Đình Lệ thơm Trì Ngữ Mặc, bà nhìn Trì Ngữ Mặc nở nụ cười tươi, vừa cười vừa khẽ dùng khẩu hình miệng nói, “Ngại chưa kìa.”

Trì Ngữ Mặc cúi thấp đầu, chạy về phía Vương Tuệ Phần.

“Cậu ta tên gì thế?” Vương Tuệ Phần hỏi.

“Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc nói.

Vương Tuệ Phần gật đầu, “Nhà anh ta làm nghề gì?”

“Gì cũng làm mẹ ạ, kiểu như mở khách sạn ấy, ha ha.” Trì Ngữ Mặc giải thích nửa vời.

“Nhìn khá đấy, con cứ thử xem thế nào. Có lòng đến thăm gia đình, có nghĩa cậu ta cũng có thành ý muốn tiến tới với con đấy. Con đi gọi chị ra ăn cơm đi.” Vương Tuệ Phần nói.

Trì Ngữ Mặc đi gọi Tưởng Kỳ Nhị, “Chị, ra ăn cơm thôi.”

Tưởng Kỳ Nhị bước ra, hiếu kỳ hỏi cô, “Mẹ nói em đưa bạn trai về nhà à, anh ta có đây không?”

“Vâng, chị từng gặp rồi đấy, khi trước có đến nhà ta.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Hả?” Tưởng Kỳ Nhị ngạc nhiên, “Lôi Đình Lệ sao, chủ tịch tập đoàn Lôi Thị, anh ta giàu sụ, giới quyền quý trong thương trường, thân phận vô cùng thần bí, nghe nói bối cảnh gia đình còn cực kỳ hùng mạnh nữa.”

“Ha.” Trì Ngữ Mặc cười khẩy một tiếng, giọng điệu có chút tuyệt vọng, “Vâng đúng là mạnh thật, nói không chừng còn là tổng thống đại nhân tương lai đấy.”

“Hả?” Tưởng Kỳ Nhị không ngậm được mồm trong vài phút.

“Chị đừng nói thân phận của anh ấy với ba mẹ đấy, em lo họ sẽ shock, hơn nữa em và anh ấy cũng chưa chắc sẽ thành đâu.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.