Lôi Đình Lệ lập tức gọi điện thoại ra ngoài, trực tiếp ra lệnh: “Trì Ngữ Mặc bị đánh ở trước cửa quán trà Thiên Ngữ trên đường Lôi Nặc, lập tức điều tra, sáng mai tôi muốn biết là ai làm.”
Anh ra lệnh xong, đã cúp điện thoại.
“Anh ta bỏ rơi vợ con, còn cưới người khác, vì muốn ra oai trước mặt vợ mình mà không tiếc ra tay với con của mình, còn bắt giam Trương Hồng, Trương Hồng không chịu dời đi là vì chờ anh ta.” Trì Ngữ Mặc tiếp tục cáo trạng.
Lôi Đình Lệ nhìn cô đầy yêu chiều, thuận theo cô, kiên nhẫn nghe cô nói: “Đúng là tội ác tày trời.”
Trì Ngữ Mặc cảm thấy hành động vừa rồi của mình như học sinh tiểu học méc tội với phụ huynh vậy.
Cô có chút ngượng ngùng, cúi đầu.
“Anh sẽ cho người đi xử lý, hạng mục của anh hắn ta cũng đừng mong có thể tham dự nữa, trong vòng một tháng anh sẽ khiến hắn ta phải ngồi tù cả đời, còn làm cho hắn ta cùng vợ của hắn ta phải phá sản, em còn muốn làm gì thêm không, cứ nói với anh.”
“Có thể khiến anh ta phải nói lời xin lỗi với Trương Hồng không? Nếu không tôi luôn cảm thấy không cam tâm.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
“Có thể.” Lôi Đình Lệ đáp ứng nói.
Cô biết, chỉ cần Lôi Đình Lệ đồng ý thì không có chuyện gì là không làm được, “Cám ơn anh.”
Đôi mắt Lôi Đình Lệ trở nên dịu dàng hẳn ra, giọng điệu cũng nhẹ đi mấy phần, “Đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn.”
Ngữ khí của anh quá nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy không quen.
Cô hi vọng anh vẫn là Lôi Đình Lệ lạnh lùng, lãnh khốc, tàn bạo của trước đây.
“Cái đó”, Trì Ngữ Mặc gãi đầu, “Tôi muốn đợi sư phụ bọn họ cùng ăn cơm.”
“Bọn họ đã ăn rồi, không phải em nói cám ơn anh sao? Em mời.” Lôi Đình Lệ đi ra ngoài cửa.
Anh nói vậy thì ngay cả cơ hội từ chối cô cũng không có, chỉ biết đi ra ngoài cửa.
“Lôi tổng, anh muốn ăn cái gì?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Buffet, em thích nhất, khách sạn này hình như có.” Lôi Đình Lệ nói, bấm thang máy đi xuống.
Trì Ngữ Mặc nghĩ ăn buffet là tốt nhất, muốn ăn bao nhiêu tùy thích, lại không sợ mắc, cô sẽ đỡ phải tốn tiền, lát nữa cô sẽ phải ăn thật ngon miệng, cô mỉm cười.
Thang máy tới, Lôi Đình Lệ bước vào thang máy, Trì Ngữ Mặc đứng bên cạnh anh.
Anh cúi xuống nhìn cô.
Cô không có trang điểm, dáng dấp lại rất tinh xảo, mặt mày cong cong, đôi mắt đẹp, răng trắng, làn da trắng như tuyết, đặc biệt là đôi môi đỏ thắm kia, cong cong rất tự nhiên.
Nếu hai người có thể sinh thêm một đứa con gái giống cô thì thật tốt.
Bọn họ còn có một người con trai thông minh lanh lợi.
Cô chính là mẹ của con trai anh.
Trong mắt anh ánh lên sự ấm áp.
Trì Ngữ Mặc cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn cô, cũng nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trì Ngữ Mặc có chút xấu hổ, giật giật khóe miệng, “Trên mặt tôi có gì sao?”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ lên tiếng.
Trì Ngữ Mặc bất giác lau lau mặt, dáng vẻ rất đáng yêu.
Anh nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô một cái.
Trì Ngữ Mặc chỉ cảm thấy như có dòng điện đi ngang qua mô của mình, run lên, không được tự nhiên, quay mặt chỗ khác.
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ không tới mức có thể hôn nhau, tại sao Lôi Đình Lệ còn làm vậy.
Cô nhớ rất rõ, lần trước cả hai đã nói với nhau rất rõ ràng, không lẽ vì lần này cô nhận sự giúp đỡ của anh nên bọn họ nối lại dây tơ hồng?
Cô không muốn.
“Tôi...”
“Anh không muốn nghe.” Trì Ngữ Mặc vừa nói một chữ, Lôi Đình Lệ đã ngắt lời.
“Anh làm vậy tôi sẽ hiểu lầm.” Trì Ngữ Mặc uyển chuyển nói.
“Không cần hiểu lầm, chính là như em nghĩ”. Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Chính là như cô nghĩ?
Chính là, anh vẫn muốn cô làm nữ nhân vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài của anh?!
“Nhưng mà...” Cô muốn tự tuyệt, lại bị anh ngắt lời, “Chỉ tới đây thôi.”
Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm anh, ánh mắt anh rất sáng, khuôn mặt tuấn tú, rất mạnh mẽ, bá đạo không ai bì được.
Cô còn có thể nói gì!
“Ting” một tiếng, thang máy vang lên.
Cô cúi đầu, rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Có chút mê muội, có chút bàng hoàng, cũng có chút do dự, bất tri bất giác đi vào phòng ăn.
Lôi Đình Lệ chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Trì Ngữ Mặc ngồi đối diện anh.
Điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thấy là Tống Nghị Nam, trong đầu liền lóe lên suy nghĩ.
Cô nghe ngay trước mặt Lôi Đình Lệ.
“Anh yêu, em đang ở thành phố Thanh Đài, đang xử lý một chút công việc, đoán chừng mai mới có thể về.” Trì Ngữ Mặc lên tiếng trước.
Lôi Đình Lệ nhìn Trì Ngữ Mặc bằng ánh mắt yếu ớt.
Cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh.
Tống Nghị Nam cười: “Em có biết em gọi anh là anh yêu, lông gà lông vịt của anh cũng nổi lên hết không.”
“A.” Trì Ngữ Mặc cười khẽ một tiếng, “Biết rồi, em sẽ nhớ anh.”
Tống Nghị Nam trầm mặc xuống, suy đoán nói: “Có phải có người theo đuổi em, em lấy anh ra làm bia đỡ đạn không?”
“Ưʍ.” Trì Ngữ Mặc lên tiếng.
Tống Nghị Nam cười.
Trước đây Trì Ngữ Mặc có bạn trai, bây giờ lại lấy anh ra làm bia đỡ đạn, chứng tỏ cô đã chia tay bạn trai, là chuyện tốt.
“Anh nghĩ đêm nay anh sẽ không ngủ được.” Tống Nghị Nam vừa cười vừa nói.
“Tại sao không ngủ được?” Trì Ngữ Mặc không hiểu hỏi.
“Vui.”
Trì Ngữ Mặc nghe giọng điệu vui vẻ của anh, cảm thấy trong lòng có chút cảm giác quái lạ, sợ nói nhiều sẽ bị lộ, “Anh bận việc đi, em cúp đây.”
“Đợi đã, Tiểu Ngữ, cuối tuần anh có thể xuất viện rồi, xuất viện anh tới thành phố A tìm em.” Tống Nghị Nam cười nói.
“Dạ.” Trì Ngữ Mặc lên tiếng.
“Em cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, đợi khi gặp nhau chúng ta lại nói chuyện.” Tống Nghị Nam ôn nhu nói.
“Dạ” Trì Ngữ Mặc trả lời lần nữa, “Vậy em cúp trước đây.”
“Anh nhớ em.” Tống Nghị Nam nhẹ nói, “Tối nay anh có thể đợi em gọi cho anh không? Lần nào cũng là anh gọi cho em.”
Trì Ngữ Mặc nghe ngữ khí của anh, cảm thấy có chút thương cảm, “Đạ.”
“Em cúp trước đi.” Tống Nghị Nam không nỡ cúp điện thoại.
“Vậy em cúp trước nha, tối nay em sẽ gọi lại cho anh.” Trì Ngữ Mặc nói, cúp điện thoại.
Trong mắt Trì Ngữ Mặc có một dòng cảm xúc, “Ưm, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nam hay nữ?” Lôi Đình Lệ hỏi, ngữ khí rất nặng.
“Bạn trai tôi.” Trì Ngữ Mặc mỉm cười giải thích nói.
Sắc mặt Lôi Đình Lệ trong phút chốc trở nên rất khó coi, xám xịt như muốn gϊếŧ người, nói ra 3 chữ, “Tống Nghị Nam?”
Trì Ngữ Mặc do dự, sợ Lôi Đình Lệ sẽ đối phó Tống Nghị Nam, nhưng anh đã nói sẽ cho cô tự do, nếu bây giờ cô không làm gì sẽ khiến anh hiểu lầm.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt của Lôi Đình Lệ càng thêm phần khó coi: “Đây là lý do em từ chối anh phải không? Em chỉ chờ em với anh chia tay liền quay lại với tình cũ phải không? Hèn gì lúc chia tay em lại nhẹ nhàng thoải mái như vậy, đây cũng là lý do em muốn bỏ đi đứa con của chúng ta phải không?”
Anh càng nói sắc mặt càng lạnh.
Anh, Lôi Đình Lệ, trước giờ đều chưa từng thất bại, nhưng lần này lại thất bại thảm hại.