Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 2: Cô, loại phụ nữ này, nói dễ nghe một chút là có tâm cơ, nói khó nghe thì chính là ngu xuẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Xiu Xiu

Khí chất của Tô Yểu vốn là dịu dàng nhã nhặn lịch sự, lúc này xếch khóe mắt lên, nhìn có vẻ phong tình, lại như không hề thoải mái.

“Anh Lục muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Lục Đông Đình không nói gì nhìn cô chằm chằm, một ánh mắt làm cho người ta cảm thấy như đang ở giữa đống lửa, như ngồi trên đống than: “Nói điều cô muốn nói.”

Tô Yểu đoán không ra tính cách của anh, lại không có cách nào nhìn ra được quá nhiều cảm xúc từ trên mặt anh... ví dụ như phẫn nộ.

Phẫn nộ vì bị người nằm cùng giường quay video uy hϊếp.

Âm thanh của cô trong suốt, nhẹ mà không ngấy: “Lời nói dối là, tôi đã yêu thầm anh rất nhiều năm, muốn quan hệ với anh sau đó gả cho anh, thuận tiện quay một cái video làm kỷ niệm, nói thật là, đúng là tôi đã lên giường với anh chỉ để quay clip.”

“Nhưng hai cái này đều có mục đích giống nhau.” Cô tươi cười nhợt nhạt bổ sung: “Cho anh cưới tôi.”

Lục Đông Đình châm thuốc lần nữa, mùi khói thuốc mát lạnh bay tới trước mặt cô, chui vào trong hơi thở, cô nín thở.

“Nếu tôi không cưới thì sao?” Lục Đông Đình hỏi lại, sắc mặt trầm lãnh, đáy mắt giống như chứa ý cười như không cười.

Tô Yểu sửng sốt, ánh mắt lạc trên điện thoại di động, buồn bã nói: “Anh Lục, anh nên biết nếu như tôi công beeos video này ra bên ngoài, Lục gia nước sâu như thế, bị người khơi chuyện này ra, địa vị của anh chỉ sợ là đầy nguy cơ rồi.”

“Em hiểu biết cũng nhiều đấy.”

“Cơ hội là lưu lại cho có người chuẩn bị.” Tô Yểu trả lời.

“Chuẩn bị?” Lục Đông Đình khẽ nhắm mắt lại, khinh miệt một tiếng, híp mắt đánh giá cô, âm thanh trầm thấp: “Loại phụ nữ như cô, nói dễ nghe một chút, thì là có tâm cơ, nói khó nghe chính là ngu xuẩn.”

Anh nói đến đây thì dừng, nhìn thoáng qua rượu đỏ đã được chuẩn bị tốt trước mặt Tô Yểu, Lục Đông Đình nhoài người ra cầm lấy ly rượu, nhàn nhạt hỏi: “Không bỏ thuốc chứ?”

Lục Đông Đình nói khiến cô sinh ra một loại cảm xúc bị sỉ nhục.

Tay đặt ở trên đùi nắm thành quyền, cô vẫn cười như cũ, học dáng vẻ không sao cả của anh tựa lưng vào ghế ngồi: “Cứ uống đi, cùng lắm cũng chỉ là quay thêm một cái video thứ hai mà thôi.”

Anh nhấp một ngụm, nhưng là dường như không phải dư bị anh thích, nhíu mày, để xuống một bên không chạm vào nữa.

Lục Đông Đình cầm lấy điện thoại quơ quơ nói: “Thật là loại phụ nữ như cô tôi cũng gặp qua không ít, muốn cái gì thì trực tiếp nói với tôi, có lẽ tôi sẽ sảng khoái đồng ý. Giở trò sau lưng tôi, còn là thủ đoạn cấp thấp như thế, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy phản cảm.”

Tô Yểu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng vài giây, cười nói: “A.... vậy vứt bỏ cái video đó đi, tôi bảo anh cưới tôi, anh sẽ cưới sao?”

Lục Đông Đình nói: “Hẳn là không.”

Tô Yểu: “.... Đó chính là không có gì để nói.”

Hồi lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, Lục Đông Đình đột nhiên cầm lấy điện thoại của cô, Tô Yểu lại cho rằng anh muốn xóa video, lại nói: “Anh xóa cũng không có tác dụng, tôi đã sao ra rồi.”

“Ai nói tôi muốn xóa? Em đã thích, cho em lưu lại thưởng thức không phải càng tốt hơn?”

Bỗng dưng cô đỏ mặt lên, da thịt dưới ánh đèn đỏ lên nhìn giống như ngọc, thấy anh đặt điện thoại ở một bên, sau đó vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua.

Tô Yểu chần chờ, không biết mục đích của anh.

Lục Đông Đình thấy cô không động, thoáng tăng thêm giọng điệu: “Em không phải muốn tôi cưới em sao?”

Tô Yểu nhíu mày, đứng dậy, đi đến bên cạnh anh.

Đột nhiên anh khẽ vươn tay, sức lực của người đàn ông vốn là lớn, anh chỉ nhẹ lôi kéo, Tô Yểu còn chưa phản ứng kịp, hô lên một tiếng rồi ngã xuống trên chân anh, eo bị một bàn tay to ôm lấy.

Mặt của anh gần trong gang tấc, chóp mũi chỉ cách cô một xentimet, trước mắt như có một mảnh đen, khoảng cách quá gần khiến cô không có cách nào ngắm nhìn vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia.

Tô Yểu nín thở, tim đập rộn lên, hơi thở nóng hổi của anh phả trên mặt cô, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, mỗi lần anh hít thở là một lần mùi thuốc lá cùng mùi nước cạo râu pha trộn bay vào từng tế bào của cô, quẩn quanh, giống như là hormone bành trướng mê hoặc.
« Chương TrướcChương Tiếp »