Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 47: Hủy hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
An Vy ngồi trên ghế cúi gầm đầu xuống sàn nhà, hai tay chống lên ghế mệt mỏi. Mọi người đều ngồi vây quanh nó nhưng sao nó lại có cảm giác bản thân chỉ có một mình? Đôi mắt vô hồn cứ nhìn về một hướng vô định hình.

Kevin quỳ một chân xuống trước mặt nó. Bây giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Kevin đặt tay lên vai nó rồi nói:

" Em không nhận ra hai sao? "

An Vy tay vẫn chống xuống ghế lắc đầu nguầy nguậy nhìn anh tò mò. Anh lại cười nhẹ với nó:

" Em có bao nhiêu người anh trai? "

" Anh... Hoàng? " - An Vy mấp máy nói

Kevin gật nhẹ đầu rồi lấy khăn trong túi ra lau hết bột dính trên người nó. Ngừng một lúc, anh lại nhìn thẳng vào mắt đã rưng rưng nước của nó nói tiếp:

" Hai xin lỗi đã đi lâu như vậy. Nhưng mà từ giờ đã có hai rồi, hai sẽ bảo vệ em. Được không? "

An Vy rơi nước mắt nhìn anh. Anh thực sự là anh trai của nó rồi. Nhưng tại sao lại gặp lại anh trong hoàn cảnh này? Bây giờ nó thực sự không còn chút sức lực nào nữa dù muốn ôm chầm lấy anh trai mình nhưng cả thân thể nó đã cứng đờ ra, chỉ có nước là vẫn rơi xuống không ngừng. Kevin đau lòng ôm chầm lấy nó vỗ về. Mọi người xung quanh chỉ biết nhìn theo hai người.

" Kevin thực sự là anh trai của Rain sao? " - Thái Điệp không kiềm lòng được mà lên tiếng.

" Là thật đấy. Kevin mồ côi ba mẹ từ nhỏ, được ông Rain đưa về nuôi, ba mẹ Rain đã nhận anh ấy làm con nuôi. Về sau một người họ hàng đến tìm và đưa anh ấy đi. Anh cũng gặp lại Kevin mấy năm sau đó. Nhưng anh không muốn tiết lộ thân phận nên đã không nói cho Rain biết anh đã gặp lại Kevin " - Vũ Phong giải thích cho mọi người hiểu

" Vậy thì tốt rồi. Để anh ấy lo cho Rain đi. Dù sao họ cũng mới nhận lại nhau còn nhiều chuyện để nói " - Ngọc Ngân hờ hững nói nhưng ánh mắt lo lắng lại luôn nhìn chằm chằm vào Rain rồi quay lưng đi

" Khoan đã " - kevin buông nhẹ An Vy ra rồi đứng dậy quay đầu lại nhìn Ngọc Ngân - " Leo, đưa Rain ra xe đi, đợi tớ ở đó rồi chúng ta về "

Nói xong Kevin đi nhanh lên phía Ngọc Ngân rồi cầm lấy tay cô kéo đi. Vốn dĩ anh không muốn gặp lại cô trong hoàn cảnh này nhưng lỡ rồi thì phải giải quyết thôi.

Đợi cho hai người đi rồi, Leo mới nhìn qua những người còn lại - " Mấy đứa về học đi. Anh và Kevin sẽ đưa Rain về rồi sẽ nhắn địa chỉ cho bọn em "

" Vậy cũng được. Sau khi tan học bọn em sẽ cùng đến " - Minh Thiên nhìn qua An Vy rồi nhìn sang Leo nói

" À Rain học lớp nào? " - Leo chợt nhớ ra rồi hỏi

" Lớp em. Anh đi theo em " - Thái Điệp lên tiếng

" Em ở yên đợi anh nhé. Anh sẽ quay lại ngay " - Leo cúi người xuống nhìn nó. Chỉ đợi nó gật đầu, anh nhanh chóng đi theo Thái Điệp và Bảo Nam. Vũ Phong cứ đứng nhìn nó như vậy còn Minh đã ngồi xuống bên cạnh nó nhìn nó lo lắng.

" Em không sao đâu. Hai người về lớp đi " - An Vy lên tiếng

" Đợi Leo quay xuống bọn anh sẽ đi " - Minh Thiên từ từ nói

" Em muốn yên tĩnh một mình " - An Vy cúi gầm mặt xuống

" Vậy được. Bọn anh đi đây, chiều nay sẽ về thăm em " - Minh Thiên vỗ vỗ vào vai An Vy rồi đứng dậy nhìn Vũ Phong - " Đi thôi "

Vũ Phong hiểu bây giờ nó đang cần sự yên tĩnh nên mới không đi tới nhưng anh muốn đứng đó nhìn nó, dù không thể an ủi nó nhưng cũng có thể ở bên nó.

An Vy cảm giác có người đã nhìn mình cũng đoán ra là ai, nó nhẹ nhàng nói nhỏ:

" Em không sao. Cứ để em bình tĩnh lại "

Mặc dù nó không ngẩng đầu lên nhưng Vũ Phong cũng biết nó đang khóc. Anh gật nhẹ đầu nhìn nó một lúc rồi quay lưng đi.

Đôi vai nó bắt đầu run lên. Nó bật khóc thành tiếng. Nó nhớ đến khoảnh khắc nhìn thấy hắn nó đã vui mừng như thế nào? Nhưng tại sao hắn lại không đến bên nó? Có phải vì hắn chê thân phận của nó? Càng nghĩ nó lại càng khóc lớn hơn khiến cho ai đó cũng cảm thấy đau lòng!

Bỗng, bầu trời như tối sầm lại, ai đó vừa bịt lấy miệng nó kéo nó đi. Nó giãy giụa một lúc rồi cũng buông xuôi. Nó chẳng còn sức lực nào để chống cự nữa. Nó nhanh chóng được đưa tới sân trượt băng ⛸. Nó bị bịt mắt. Chỉ nghe thấy những tiếng va đập chói tai khiến nó sợ hãi mà run lên.

Nó được đưa tới một đầu sân, vừa lúc bọn họ đều quay lại nhìn nó cười lớn. Nó nghiêng đầu qua một bên như cố gắng nghe kỹ những thứ xung quanh. Tiếng trượt dài trên sân rồi tiếng lách cách va chạm làm nó biến sắc, hai tay bị trói chặt về phía sau lưng, đôi chân cũng cố định vào nhau bằng sợi dây thừng to làm nó đau đớn. Nó run lên sợ hãi.

* Cạch *

Tiếng va chạm mạnh như tiếng lách cách vừa nãy vang lên nhưng lớn và dứt khoát hơn. Tim nó muốn ngừng đập. Chuyện gì đang xảy ra?

Bỗng nhiên, một bàn tay ôm chặt lấy nó vào lòng. Nó cảm nhận được ai đó đang che chắn cho nó. Từng tiếc lách cách vang lên là con người đang che chắn trước người nó lại giật một cái. Nó hiểu rồi, nó thực sự hiểu rồi. Một đám người nào đó đang đánh bóng về phía nó. Ai đó đã che chăn cho nó. Mùi hương này? Chắc chắn là mùi hương này. Chính là hắn. Chắc chắn là hắn. Trong lòng nó len lỏi một niềm vui. Nhưng nhanh chóng lại giấy lên cảm giác đau lòng. Nó cảm nhận từng tiếng lách cách, sau đó là từng cái lần người hắn giật nhưng bàn tay vẫn ôm chặt lấy nó. Nó bật khóc thành tiếng, miệng nó cũng bị một miếng vải bịt lại, chỉ có thể ú ớ vài câu. Nó cố gắng giãy giụa để đẩy người hắn ra, nó không muốn hắn chịu đau đớn vì tim nó cũng sẽ rất đau. Nhưng nó càng giãy giụa thì hắn lại càng siết chặt nó hơn. Một tay hắn ghì chặt đầu nó vào lòng hắn, cố không để nó ngẩng đầu lên, dùng tấm lưng to lớn che chắn cho nó. Tay còn lại ghì chặt tấm lưng mỏng manh của nó vừa rất ân cần vỗ nhẹ trấn an nó. Cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nó lại bật khóc lớn hơn. Trong lòng thầm cầu nguyện xin hãy dừng tay lại.

Nó ngồi yên trong lòng hắn mà tim đau nhói. Dù vậy trong lòng nó vẫn rất an yên và ấm áp.

" Bốp "

Từ đâu đó lại xuất hiện tiếng ai đó đang đánh nhau. Sau đó là cảm giác hụt hẫng khi hắn buông nó ra, tiếng đánh nhau ẩu đả mỗi lúc một lớn và dồn dập hơn. Nó nín thinh cố gắng gióng tai lên nghe. Một lúc sau, có ai đó đang chạm lên người nó, mở chiếc khăn bịt mắt nó xuống. Nó ngỡ ngàng nhìn người con trai trước mặt rồi đưa ánh mắt ra bên ngoài như tìm kiếm cái gì đó. Không thể nào? Trước mặt nó là những người đang nằm la liệt trên sàn và trận đòn đau điếng của Leo dành cho những tên còn lại. Không hề có bóng dáng hắn ở đây, chỉ là ảo giác thôi sao? Nó thất vọng tràn trề gục mặt xuống.

" Cậu không sao chứ? " - Hải Minh cởi dây trói sau tay, cởi chiếc khăn trong miệng nó ra rồi cúi người cởi dây trói dưới chân cho nó lo lắng hỏi

" Tôi không sao, cảm ơn cậu " - An Vy thất thần ngước lên nhìn Hải Minh. Người luôn bảo vệ nó, luôn đối xử tốt với nó, luôn chờ đợi nó, bây giờ lại còn cứu nó, đáng lẽ nó nên đau lòng vì người này, nên trân trọng người này mới phải!

" Rain " - Ngọc Ngân từ đâu chạy tới ôm chầm lấy nó. Sao chỉ vừa mới đi có chút mà nó lại thành ra như này. Đáng lẽ cô không nên vì cảm tính mà bỏ đi trong lúc đó. Đáng lẽ cô không nên bỏ nó đi trong lúc đó. Nhìn gương mặt tái nhợt của nó mà Ngọc Ngân nước mắt ngắn nước mắt dài xoa xoa lưng nó - " Chị xin lỗi, chị xin lỗi "

An Vy chỉ cười nhẹ lắc đầu. Kevin đi sau, khẽ liếc nhìn An Vy rồi mới đi tới chỗ Leo đang dẫm chân lên ngực một kẻ gần đó. Trên sàn vung vãi quả bóng golf và gậy golf. Kevin bước qua đi tới, ánh mắt sắc lạnh như muốn gϊếŧ người, lạnh lùng lên tiếng nhìn vào một kẻ đang nằm vật vã gần đó:

" Kẻ nào? "

Leo đứng gần đó quay lại nhìn anh cười, lớn tiếng nói:

" Có người đã đi xử lý rồi "

Kevin nheo mắt nhìn Leo, nhận lại chỉ là một nụ cười sảng khoái. Có thể trút giận lên người bọn chúng, nữ thần của cậu cũng không bị sứt mẻ gì. Như thế là được rồi. Leo đi tới khoác lấy vai Kevin rồi đi tới chỗ An Vy.

Kevin khẽ vuốt nhẹ vào đầu Ngọc Ngân, Ngọc Ngân đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt rồi buông An Vy ra ngước lên nhìn anh. Kevin cười nhẹ trấn an cô rồi cúi người bế sốc An Vy lên, nó mệt mỏi tựa vào l*иg ngực anh trai nhắm mắt thϊếp đi. Mọi người theo đó cũng đi sau lưng anh rời khỏi nơi này.

-------------------------------------

" Sao con lại ở đây? Không phải đang giờ học sao? " - Một người đàn ông tuổi trung niên đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì tiếng cửa mở ra kéo ông quay lại nhìn

" Con có việc muốn nhờ ba " - Khánh Anh đi tới đứng đối diện với ba mình

" Con nói đi " - Ba hắn ngước đầu lên nhìn

" Con muốn ba rút hết toàn bộ vốn đã đầu tư vào tập đoàn An thị " - Khánh Anh dứt khoát nói

" Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên con lại quan tâm vấn đề kinh doanh này vậy? " - Ba hắn ngạc nhiên nói

" Ba có thể giúp con không? " - Khánh Anh kiên quyết

" Được thôi. Chiều nay ba sẽ họp cổ đông lại... "

" Ý con là ngay lập tức ạ " - không đợi ba hắn nói xong, hắn đã cắt ngang lời

Ba hắn ngước nhìn hắn hết sức khó hiểu. Tuy là tập đoàn Nguyễn Hoàng lớn mạnh hơn An Thị nhưng việc rút vốn cũng cần có thời gian và nên thông qua đại hội cổ đông. Hiểu được ba hắn nghĩ gì, hắn cũng hiểu kinh doanh thì cái quan trọng vẫn là lợi nhuận:

" Ba triệu tập cổ đông ngay bây giờ đi. Công ty KN mới thành lập tuy nói là độc lập nhưng ít nhiều có sự liên kết với tập đoàn KML ở Mĩ. Mặt khác người điều hành công ty chính là anh Kevin. Với sự quản lí của anh ấy đầu tư vào công ty này tuyệt đối không có hại. Về công hay về tư đều thỏa đáng. Anh ấy đã làm được những gì chú yêu cầu. Sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà. Lí do vì người nhà hay vì người có sức ảnh hưởng lớn trong kinh doanh ở nước ta thì đều hợp tình, hợp lý "

Nghe những thông tin mà Khánh Anh nói, ba hắn khẽ bật cười. Con trai ông không những tính trước cho ông đường đi, dù là chủ tịch nhưng cũng không thể ngang nhiên muốn rút vốn là rút, hơn nữa còn đưa lại quyền lợi cho tập đoàn, ông rất hài lòng và tin tưởng sự điều hành của hắn sau này. Nhưng cái ông thắc mắc là nguyên nhân con trai ông muốn hủy hoại tập đoàn An thị là gì?

" Rất tốt. Ba sẽ chiều theo ý con " - Ba hắn nói rồi ấn vào chiếc điện thoại bàn gọi cho trợ lý chuẩn bị cuộc họp sau đó ngước lên nhìn hắn - " Nguyên nhân là gì vậy? "

Hắn không trả lời ba mà tiếp tục nói:

" Con nhờ ba một chuyện nữa... Con muốn hủy hôn "

" Con đang nói gì vậy? " - Ba hắn đứng dậy nhíu mày nhìn hắn

" Con xin phép " - Hắn cúi đầu rồi bước ra ngoài mặc cho ba hắn gọi như thế nào.

" Ken.. Ken.. Tuần sau là 49 ngày của ông nội con rồi đấy "

Hắn mặc dù nghe nhưng vẫn lặng lặng đi ra đóng cửa lại, hắn thở dài một cái rồi quay người đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »