Kết thúc trò chơi, mọi người nhanh chóng trở về phòng. An Vy vừa vào tới phòng đã thấy Thái Điệp nằm ườn dài trên ghế. An Vy nhảy vào ngồi xổm dưới đất dựa đầu vào thành ghế nhìn Thái Điệp cười.
" Cậu bị trúng gió à? Ngồi đó cười hoài " - Thái Điệp quay qua nhìn An Vy rồi dí đầu nó nói
" Ứ " - An Vy nghiêng đầu né tay Thái Điệp rồi tươi cười bảo - " Cậu ta thực sự có quan tâm đến cậu đấy, chúng ta triển bước hai thôi "
" Cậu chắc chứ? " - Thái Điệp nửa mừng nửa sợ nhìn An Vy
" Chắc như đinh đóng cột, yên tâm " - An Vy nháy mắt với Thái Điệp rồi đi lại tủ lấy quần áo rồi quay lại nhìn Thái Điệp thắc mắc - " nhưng mà giữa Vũ Phong và Bảo Nam hình như có gì đó không bình thường "
" Không bình thường như nào? " - Thái Điệp chuyển hướng ánh mắt sang Thái Điệp
" Không chắc nữa, tôi chẳng biết diễn tả ra sao " - An Vy nhún vai rồi đi vào phòng tắm
Thái Điệp nhìn theo An Vy đợi nó đi vào phòng tắm rồi mới nhìn ra hướng cửa sổ. Bầu trời trong xanh cao vυ"t, trong lòng Thái Điệp bây giờ tâm trạng phức hợp buồn vui đan xen. Thái Điệp đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương nhíu mày, bây giờ người cô đang rất khó chịu, cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Bên ngoài mọi người đã tập hợp đầy đủ ở nhà hàng để ăn bữa trưa. Khánh Anh đã tới phòng Hải My trước, chỉ còn lại Bảo Nam lục đυ.c tìm chiếc đồng hồ, chợt nhớ ra đã đưa cho Hải Minh giữ hộ lúc Hải Minh đi xuống núi trước, cậu vội vàng khoác áo rồi ra khỏi phòng. Đi được một lúc thì gặp Hải Minh đang đi ngược chiều lại với cậu, cậu bước tới trước mặt Hải Minh.
" Có chuyện gì vậy? " - Hải Minh nhìn Bảo Nam hỏi
" Chiếc đồng hồ tôi nhờ cậu giữ đâu rồi? " - Bảo Nam có vẻ nóng vội hỏi
" Tôi để ở phòng đấy, để tôi đi lấy cho cậu "
" Tôi đi cùng cậu " - Bảo Nam vội vàng đi theo Hải Minh đến phòng cậu.
Hai người bước vào phòng, Hải Minh đi tới góc tủ lấy ra một chiếc đồng hồ da đưa cho Bảo Nam. Bảo Nam cầm lấy rồi chùi nhẹ nhàng lên mặt kính xong đeo cẩn thận lên tay. Hải Minh thấy vậy cầm lấy tay Bảo Nam xoay xoay nhìn
" Quan trọng lắm à? "
" Rất quan trọng " - Bảo Nam cười rồi đưa chiếc đồng hồ đang đeo trên tay lên nhìn với một vẻ rất nâng niu rồi quay qua nhìn Hải Minh - " Cậu tính đi đâu à? Sao lại đi về hướng đó? "
" Tôi tới gọi An Vy cùng đi ăn, bây giờ chắc cậu ấy cũng tới rồi "
" Vậy đi thôi " - Bảo Nam nói rồi cả hai cùng đi ra
Nhà hàng bây giờ đã đông đủ người qua lại. Tiếng nói cười vui vẻ xôn xao phá tan khung cảnh yên bình vốn có. Hải Minh cùng Bảo Nam đi tới bàn Ngọc Ngân, Vũ Phong, Khánh Anh, Hải My và Hải Băng ngồi xuống.
" Candy và Rain chưa tới nữa à? " - Bảo Nam quay qua nhìn Khánh Anh
" Vẫn chưa. Vừa nãy Rain gọi cho chị nói là sẽ gọi đồ ăn tới phòng " - Ngọc Ngân ngồi dậy nghiêm chỉnh cầm đũa lên chỉ vào bàn ăn - " đông đủ rồi, mọi người ăn đi "
" Sao cậu ấy không tới vậy chị? " - Hải Minh bây giờ mới lên tiếng nhìn Ngọc Ngân
" Hình như Candy ốm nên Rain ở lại ăn chung cùng Candy " - Ngọc Ngân đưa miếng thịt vào miệng rồi nói
" Vừa sáng vẫn còn thấy bình thường mà? " - Bảo Nam nghe xong thì đẩy ghế ra đứng dậy - " Để em đi xem sao? "
Khánh Anh giữ tay Bảo Nam lại rồi đập đập vào ghế ý muốn Bảo Nam ngồi xuống mà vẫn cúi đầu ăn.
" Ăn trước đi, tao mua thuốc đưa tới cho nó rồi "
Bảo Nam lưỡng lự rồi cũng ngồi xuống, Vũ Phong khoanh tay quan sát nãy giờ bây giờ mới kéo ghế lại cầm đũa lên, chưa ăn vội, anh nhìn sang Bảo Nam dò xét:
" Cậu có vẻ quan tâm tới Candy nhỉ?
Bảo Nam dương đôi mắt lạnh lùng nhìn người vừa phát ra giọng nói kia làm mọi người khựng lại.
" Tình huống gì đây? " - Ngọc Ngân hơi ngạc nhiên nhíu mày vì thái độ của Bảo Nam. Trước giờ cậu là một người vui vẻ, hòa đồng. Ít có hiềm khích với người khác.
Hải My đặt đôi đũa xuống rồi đẩy ghế ra đi tới chỗ Vũ Phong tựa lên thành ghế nói:
" Anh cũng thấy ở đây không ai thích anh chứ? "
" Nếu có vậy cũng không phải là việc của cậu nên nói " - Dĩ Mai bước tới nhếch mép đẩy Hải My ra xa cái ghế
" Cô... " - Hải My trừng mắt nhìn Dĩ Mai tức giận
" Không ai xem hội trưởng tôi ra gì nữa đúng không? " - Ngọc Ngân ném ánh mắt sắc lạnh nhìn hai con người đang đứng bên cạnh. - " Ngồi xuống hết đi "
Dĩ Mai vẫn nụ cười thường ngày đi ngang qua Hải My nói nhỏ đủ cho hai người nghe
" Đừng quên kế hoạch của chúng ta. Cậu hãy thận trọng thái độ của mình "
Nói xong Dĩ Mai ngồi xuống bên cạnh Vũ Phong, Hải My nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt tức giận nhìn Dĩ Mai chằm chằm. Hải Băng ngồi gần đó đưa chân ra khều chân Hải My rồi nghiêng đầu ý muốn cô về lại chỗ ngồi. Hải My quay lại ngồi bên cạnh Khánh Anh, ai nấy đều không nói với nhau câu nào chỉ ngồi và ăn. Ngoài trời mây đen kéo tới, hình như là trời sắp mưa. Cơn mưa bất chợt đổ xuống, mọi người ai nấy đều hướng mắt ra ngoài. Là sao đây? Vẫn còn 4 ngày để họ tham quan nơi này mà? Nhìn trời có vẻ sẽ không tạnh nhanh đâu. Dĩ Mai trông thấy trời mưa thì vui vẻ reo lên rồi chạy ra ngoài trời nhảy đùa cùng mưa. Hải Minh bất giác nhìn ra bắt gặp hình dáng, nụ cười hồn nhiên ấy, hồi ức giữa cậu và Dĩ Mai bỗng ùa về, hình ảnh An Vy cũng đột nhiên xuất hiện. Tâm trạng cậu rối bời. Cậu chưa từng đối diện với Dĩ Mai từ lúc cô quay về, tại sao khi nhìn lại thì cậu lại rung động như vậy? Có lẽ nào cậu chưa quên được Dĩ Mai? Có lẽ nào tình cảm cậu đối với An Vy là phút chốc? Mọi người cũng ùa ra ngoài trời chơi đùa với mưa. Không gian bây giờ lại càng hỗn loạn. Khánh Anh, Bảo Nam, Ngọc Ngân, Vũ Phong thì không quan tâm đến việc này, vẫn ngồi ăn bình thường.
" Em đi rửa tay chút " - Hải My nói với Khánh Anh rồi đi tới kéo Hải Minh vào trong.
" Hai bị làm sao thế? Đừng nói là hai vẫn chưa quên được cô ta nhé? " - Hải My tức giận nói
Hải Minh chỉ cười nhìn cô em gái rồi khoác lên vai Hải My đi ra.
" Nè, em không đùa. Cô ta không tầm thường đâu " - Hải My cau mày ngước nhìn Hải Minh nhưng không nhận lại được câu trả lời nào ngoài nụ cười của Hải Minh và lực đẩy từ tay Hải Minh đang mặc sức đẩy cô đi ra dù cô có cáu như thế nào. Cậu bây giờ không muốn nói bất cứ thứ gì bởi vì lòng cậu cũng đang rối bời.
Ở một nơi khác cũng có một người đang reo lên vui mừng, đưa bàn tay nhỏ bé ra ngoài cửa sổ hứng những hạt mưa nặng trĩu mà lòng cô thì nhẹ nhõm
" Cậu thích mưa đến vậy à? " - Thái Điệp nằm trên giường nhìn ra hướng cửa sổ khẽ nói
An Vy quay đầu lại nhìn Thái Điệp vui vẻ nói:
" Đợi cậu khỏi ốm chúng ta sẽ đi tắm mưa được không? "
Thái Điệp cười nhẹ rồi gật đầu với nó. An Vy lại nhìn ra hướng cửa sổ chống tay lên thành cửa sổ, đầu lắc qua lắc lại lẩm nhẩm hát
" Là la là la lạ. La la là là la "
Thái Điệp nhìn theo An Vy mà không thể nhịn cười bật lên thành tiếng, đúng là vui vẻ thật. Thái Điệp cứ nằm như vậy nhìn ngắm dáng vẻ của nó. Đứng một lúc thấy mỏi chân, An Vy đi vào phòng tắm lau tay rồi đi ra lấy thuốc đến cho Thái Điệp
" 15 phút rồi, uống thuốc đi này " - An Vy đưa đến cho Thái Điệp một cốc nước rồi đỡ cô dậy uống thuốc. Uống xong, An Vy kéo chăn ngang ngực Thái Điệp rồi vỗ nhẹ lên bụng Thái Điệp như đang dỗ trẻ con ngủ.
" Ngủ ngoan nào. Nhanh nhanh khỏi ốm còn đi tắm mưa với tôi "
" Cậu thật là... " - Thái Điệp bật cười rồi từ từ nhắm mắt lại ngủ. Thuốc mà Khánh Anh mua cho cô là loại thuốc rất mạnh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. An Vy nhìn Thái Điệp cười nhẹ rồi đi tới chiếc ghế nằm rồi leo lên đeo chiếc tai phôn bật lên bài nhạc yêu thích, nó nằm xuống ngắm nhìn mưa du dương cùng tiếng nhạc. Một lúc sau thì có người bấm chuông. An Vy ngồi xổm dậy nhanh chóng ra mở cửa vì sợ sẽ làm Thái Điệp thức giấc
" Xin chào, anh muốn hỏi ai... Ưm ưʍ.. "