Buổi tiệc vẫn đang diễn ra, ở một góc nào đó của buổi tiệc, Nguyễn Hà Trung bực dọc nhìn Trần Vũ Dương nói.
-Chuyện này là thế nào?
-Ha ha, Hà lão tử chúng ta chính thức trở thành thông gia rồi.
Trần Vũ Dương bày ra bộ dáng cáo già rất cao hứng nhìn lão hồ ly như Nguyễn Hà Trung đang khó chịu khi kế hoạch của lão không thành công. Tối nay, tâm trạng của Trần Vũ Dương đặc biệt vui vẻ, cuối cùng cháu dâu mà ông ưng ý nhất cũng sắp trở về với ông rồi ha ha.
Còn về phần cái lão già cố chấp tính tình trẻ con không lớn nổi này thì khi nhìn thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, ông không tin lão già thật sự không vui vẻ.
-Đừng giả vờ nữa, tôi biết ông rất muốn làm thông gia với tôi mà hahaha
Trần Vũ Dương vui vẻ vỗ mạnh vào bả vai đầy thịt của ông bạn già cười ha ha.
-Cái gì? Mơ tưởng? Muốn lấy cháu gái tôi thì phải xem tên tiểu tử nhà ông có bản lĩnh gì? Hừ.
Bị nói trúng tim đen, Nguyễn Hà lão gia cao giọng phản bác nhưng khi ánh mắt nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Hải Nghi thì tâm nhất thời mềm xuống. Những gì con bé phải chịu đều do một tay ông gián tiếp gây ra, nếu ông không ích kỷ mang con bé đi thì mọi chuyện sẽ không kéo dài như vậy. Thật ra chính ông cũng cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy con bé tìm được hạnh phúc.
-Ừ. Có lẽ cũng nên viết đoạn kết cho câu chuyện “Tom and Jerry” rồi nhỉ?
Nguyễn Hà Trung bất ngờ cảm thán.
-Gì cơ? Chính ông mới là con mèo Tom ngu ngốc.
Trần Vũ Dương nhăn mặt phản bác.
-Hả? Tôi cứ tưởng là ông cơ chứ?
Nguyễn Hà Trung cũng không yếu thế, nhìn Trần Vũ Dương trêu chọc.
-Tôi nghĩ rằng hai người đều là hai con mèo Tom cố chấp.
Một giọng nói khác đột nhiên chen vào cắt đứt màn đấu khẩu của hai vị đại nhân. Hai vị lão phu nhân nhìn nhau cười, thật không ngờ hai người họ lại ăn ý đến thế. Còn hai vị lão gia của chúng ta bị chính phu nhân nhà mình trêu chọc thì thẹn quá hóa giận, lần đầu tiên ăn ý nhìn nhau, gương mặt đỏ bừng, chọc cho hai người kia càng cười vui thêm.
Tiếng cười vui vẻ nhanh chóng lan tràn, xung quanh chúng tân khách đều đàm luận náo nhiệt, biết bao câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát cứ thế được thêu dệt.
Một làn gió mát thổi tới mang theo vô số cánh hoa hồng cùng hương thơm nồng nàn quyến rũ. Tôn Thúy Nguyệt đưa tay hứng lấy một vài cánh hoa, không đầu không đuôi nói.
-Chính ta đã mang thằng bé đi.
Tôn Thúy Nguyệt đột nhiên xoay người nhìn thẳng Hải Nghi đang im lặng đứng sau lưng, chậm rãi nói tiếp.
-Bởi vì cô đã từng nghi ngờ tình cảm của Hải Nam, cứ xem như đây là trừng phạt của một người mẹ như ta dành cho đứa con dâu như cô.
-Con…
Dưới ánh nhìn lạnh lùng cùng khí chất khó ai sánh bằng của người phụ nữ trước mặt này, Hải Nghi thực sự không biết nói gì, những lời bà nói đều đúng, cho nên cô lấy tư cách gì để oán hận Hải Nam suốt năm năm qua.
-Ta đã từng nhắc nhở cô không nên đánh mất sợi dây chuyền quan trọng này, thế mà hết lần này tới lần khác cô đều đánh mất, khiến Hải Nam phải… đánh đổi bằng chính đôi mắt mình, cô có biết không? Hả?
Tôn Thúy Nguyệt nghẹn ngào nói, giờ phút này bà chẳng còn là một vị phu nhân cao quý nữa, bà chỉ dùng thân phận một người mẹ mà nói chuyện với Hải Nghi.
“đánh đổi bằng chính đôi mắt mình”
“Hải Nam, đánh đổi bằng chính đôi mắt mình”
Đôi mắt màu hổ phách. Đôi mắt màu khói…
Hải Nghi như bị rơi vào vực sâu, chân không đứng vững mà ngồi sụp xuống. Nước mắt đau đớn rơi đầy mặt, tay bất giác nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, cô ngẩng đôi mắt ngập nước nhìn Tôn Thúy Nguyệt thì thào tự hỏi.
-Tại sao? Tại sao vậy?
-Trong khi cố gắng lấy sợi dây chuyền vẫn mắc kẹt bên trong, Hải Nam đã trúng phải khí độc trong khi quả bom kia phát nổ, đôi mắt bị tổn thương nghiêm trọng không thể chữa khỏi. Trừ phi… có một đôi mắt khác thay thế.
Hải Nghi cảm giác trái tim mình như bị ai đó hung hăng đập thật mạnh. Nội tâm đau đớn không chịu nổi. Trong lòng nguyền rủa chính mình ngàn vạn lần.
Tôn Thúy Nguyệt nói đến đây thì hít sâu một hơi, kìm nén nước mắt rơi xuống. Hôm nay bà muốn cho cô gái này biết, Hải Nam yêu cô nhiều như thế nào.
-Thằng bé van xin ta không cho ai biết, đặc biệt là cô. Nó sợ không được nhìn thấy cô mỗi ngày. Ngày mà cô thành công nhận được giải thưởng siêu người mẫu thế giới, cũng là ngày Hải Nam phải làm phẫu thuật và người tự nguyện hiến đôi mắt là công chúa Anh Quốc. Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh không sống được bao lâu, trước khi mất cô ấy muốn hiến đôi mắt của mình cho Hải Nam với mong muốn được nhìn thấy cô gái mà Hải Nam yêu sâu đậm.
Hải Nghi cảm thấy giờ phút này hít thở đối với cô cũng khó khăn. Cô nhớ đến đôi mắt màu hổ phách luôn cao ngạo nhìn người của Hải Nam, nhớ những lúc hắn giương đôi mắt như cún con uất ức nhìn cô… Và cả đôi mắt màu khói khi nãy hắn chăm chăm nhìn cô, cô như thấy được ánh mắt thiện lương của vị công chúa xấu số ấy.
-Vì để trả ơn, Hải Nam phải làm việc cho hoàng thất nước Anh trong vòng năm năm, thành công đưa vị thái tử còn nhỏ tuổi lên ngôi theo ước nguyện của công chúa Selena. Hải Nghi, Hải Nam không phải là thiên tài, thằng bé đạt được thành công như ngày hôm nay đều là vì con, vì nó muốn nhanh chóng trở về gặp con. Hải Nam thực sự rất yêu rất yêu con.
Tôn Thúy Nguyệt ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hải Nghi. Bà đau lòng nắm lấy bàn tay cô yêu thương nói.
-Hãy trân trọng mọi thứ mà con có, hãy thật lòng yêu Hải Nam của mẹ, được không con gái?
Hải Nghi, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn Tôn Thúy Nguyệt, nghẹn ngào gật đầu nói.
-Con thật lòng yêu Hải Nam. Con xin lỗi, xin lỗi…
Tôn Thúy Nguyệt dịu dàng ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc sớm bị gió thổi tung của cô. Bà biết được bà không nhìn lầm người, cũng tin vào đôi mắt nhìn người của Hải Nam. Cô gái này, chỉ có thể là con dâu của bà.
Bất giác khóe môi Tôn Thúy Nguyệt vẽ nên một đường cong mờ ảo, cực kì giống với điệu cười hồ ly của Trần Vũ Văn.
“Ông xã, khổ nhục kế vừa cứng vừa mềm của anh quả thật là hiệu dụng”.
-Chúc mừng cậu cuối cùng cũng trở về.
Hoàng Tử Minh đứng dựa lưng vào lan can, tay cầm ly rượu người phục vừa đưa tới hướng Hải Nam nói.
-Cảm ơn, đã chăm sóc cô ấy.
Hải Nam cũng vui vẻ cụng ly, ngửa đầu uống một ngụm. Gió thổi làm rối mái tóc màu nâu của hắn, thật không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì.
Hoàng Tử Minh nhún vai cười khổ.
-Bây giờ tôi có muốn chăm sóc cũng không được rồi, không phải sao?
-Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Hải Nam nhìn thẳng Hoàng Tử Minh khẳng định nói. Ánh mắt kiên định không gì thay đổi được. Hoàng Tử Minh có một vị trí quan trọng không kém trong lòng Hải Nghi. Nếu như Hoàng Tử Minh thật sự muốn giành lấy, Hải Nam thật không dám nghĩ mình có cơ hội có được Hải Nghi hay không?
-Tốt. Tôi sẽ đi Anh một thời gian. Có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại. Tôi giao Hải Nghi cho cậu, hãy bảo vệ em ấy, nếu khiến em ấy tổn thương tôi nhất định sẽ quay về giành lại. Tạm biệt.
Nói rồi Hoàng Tử Minh nhìn bóng dáng màu đỏ của Hải Nghi bên dưới, nhẹ nhàng nói, rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn mà Hải Nghi đã thiết kế, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ.
Hải Nghi, anh thật sự từ bỏ không được, đây là vật duy nhất thuộc về hai chúng ta. Có lẽ em đã quên lời nói ngây thơ vô tư lúc trước nhưng mà anh sẽ không quên rằng chiếc nhẫn này là của anh. Anh có thể nhường em cho cậu ta nhưng mà hãy cho phép anh ích kỷ mang đi chiếc nhẫn này. Hải Nghi… tạm biệt!
Hải Nam nhìn bóng dáng bước đi dứt khoát của Hoàng Tử Minh, cảm thấy vô cùng cảm kích. Người này quả thực là một đối tác, một đối thủ, một người bạn đáng trân trọng.
Hải Nam bất ngờ bị một vật thể nào đó ôm lấy khiến hắn lảo đảo lui về sau vài bước mới đứng vững. Mắt thấy rõ một cỗ đỏ rực như lửa, xinh đẹp như tiểu yêu, hai tay như bạch tuột bám chặt lấy hắn. Hải Nam cười khổ nhìn Hải Nghi trong ngực, cưng chiều nói.
-Mẹ đã nói gì với em sao?
Hải Nghi im lặng dấu đầu vào trong ngực hắn, vừa lắc đầu vừa gật đầu khiến Hải Nam rất khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dày của cô, trêu đùa nói.
-Vợ à, người ta đang nhìn kìa. Em muốn ôm anh mãi sao?
-Em muốn ôm anh suốt đời. Không cho phép rời đi nữa biết không?
Hải Nghi bướng bỉnh ôm chặt hắn không buông, ngẩng cao đầu nhìn hắn uy hϊếp nói.
-Vợ à, em có thể không đáng yêu như thế không?
Hải Nam cúi đầu nhìn cô, vui vẻ hôn một cái lên cánh môi hơi cong lên của cô, hạnh phúc nói.
Hải Nghi nhìn hắn gắt gao, mỉm cười bá đạo tuyên bố.
-TRẦN VŨ HẢI NAM… ANH LÀ CỦA EM.
Dứt lời, nhón chân, cánh môi run rẩy chạm vào đôi môi hơi lạnh của hắn, ở bên tai hắn thì thào nói.
-Em yêu anh, chồng à!
Hải Nam sau giây lát sửng sốt, mới hạnh phúc nhìn cô cúi đầu thâm tình hôn lên đôi môi đỏ mọng. Từng cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống, mùi hương quyến rũ đắm say lòng người. Từng con gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi, cả một rừng hoa hồng phát sáng, trên sân thượng của tòa lâu đài, công chúa đã tìm được hoàng tử và cuối cùng hoàng tử cũng có được trái tim công chúa.
Ở một góc tối, có một chàng trai cô đơn đứng nhìn hai người triền miên hôn. Đặng Vũ Khánh thở dài, thứ không thuộc về hắn thì mãi mãi cũng không thuộc về hắn. Bóng dáng anh tuấn cô tịch cứ như thế xoay người rời đi, ở phía sau có một chiếc bóng nhỏ bé lẳng lặng đi phía sau hắn, nếu như hắn quay đầu lại thì biết đâu hạnh phúc bất ngờ đến với hắn.
Một câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích vẫn không có kết thúc, hãy cùng nhau đi tiếp quãng đường dài cùng với hai nhân vật chính. Các bạn thân mến Hạnh phúc đơn giản tưởng chừng như đã chẳng bao giờ tìm lại được, nhưng rồi những duyên nợ chằng chịt cứ cố chấp kéo hai con người lại gần nhau và yêu nhau.
Trăng đã lên cao, hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời chứng kiến và chúc phúc cho hai người thật tâm.
Cuộc sống sẽ xinh đẹp nếu bạn nhìn nó với ánh mắt màu hồng.
Hãy mỉm cười dịu dàng với cuộc sống thì cuộc sống sẽ đáp lại bạn với gương mặt hòa nhã cả thôi.
Đừng tưởng tình yêu chỉ có trong cổ tích. Biết đâu trên đường đời gập ghềnh bạn cũng sẽ vô tình gặp tình huống tương tự như thế… chờ đợi một người thật tâm, có khi lại nhận được hạnh phúc đáng có.
HOÀN