Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Ước Quý Tộc

Chương 74: Chương 74: ÁO KHOÁC

« Chương TrướcChương Tiếp »
-Cái gì? Kết hôn???

Trong phòng khách sang trọng của khách sạn Hoàng Gia, một chàng trai bất ngờ hét lên đầy nghi hoặc. Gương mặt đẹp trai ngoại trừ không dám tin vẫn là không dám tin. Hải Nam như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hải Lâm nói gì cơ. Nếu tai hắn còn hạn sử dụng thì có lẽ vừa rồi hắn nghe thấy Hải Lâm “phán” rằng: Hải Nghi- vị hôn thê cao quý của hắn sắp kết hôn.

Ngày kết hôn cũng là ngày sinh nhật của Hải Nghi vào hai ngày sau. Mà điều đáng nói ở đây là vị hôn phu như hắn lại phải thông qua người khác mới biết, vậy thì người cô ấy sẽ kết hôn là ai?

Hải Nam cảm thấy mình như bị cô gái kia chọc đến phát điên rồi. Hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm ba người trong phòng.

Dưới ánh mắt gϊếŧ người của Hải Nam, Hải Lâm có cảm giác như bản thân hắn đã làm điều gì sai trái lại chọc đến tổ tông này. Hắn chỉ có lòng tốt đến thông báo cho cái tên này biết thôi mà. Hải Lâm thật không dám đối diện với ánh mắt X- quang của Hải Nam.

Thật xấu hổ, nội công của hắn không thâm hậu như vậy a.

-Có lẽ tin tức đã được phát tán rồi…

Hải Duy không lạnh không nóng nói, tay thuận tiện cầm điều khiển trên bàn mở TV.

“Sau đây là bản tin giải trí mới nhất. Nữ siêu mẫu đẳng cấp quốc tế Black Rose, người đại diện độc quyền của tập đoàn Đặng gia, còn là vị công chúa lạnh lùng kiêu ngạo trong gia tộc Nguyễn Hà, người có scandal nhiều nhất và cũng hoành tráng nhất từ trước đến nay vừa tuyên bố muốn kết hôn. Tin tức này hoàn toàn chính xác 100%, do chính chủ tịch Nguyễn Hà Trung xác nhận, theo lời chủ tịch thì chú rể sẽ được tuyển chọn ngay trong đêm hôm đó. Những người nhận được thiệp mời là những người có cơ hội trở thành phò mã. Tất cả các thiệp mời hiện nay đã phát xong duy chỉ có một thiệp mời đặc biệt dành cho người đặc biệt vẫn đang ở chỗ đặc biệt. Và chúng ta hãy cùng chờ xem người đặc biệt ấy có phải là vị hôn phu năm năm trước- Trần Vũ Hải Nam của vị công chúa lạnh lùng kiêu ngạo này hay không? Năm năm trước là đính hôn, liệu vào năm năm sau có phải là kết hôn hay không? Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức sớm nhất có thể…”

Hải Nam nhìn tin tức trên TV ánh mắt sáng lên. Xem ra cô vợ nhỏ của hắn không đến nổi cho hắn mọc sừng. Nếu cô muốn chơi với hắn thì hắn sẽ làm cho trò chơi này càng thêm hấp dẫn.

Hải Nam lạnh lùng cười. Nụ cười này triệt để hạ gục vô số các động vật giống cái. Điển hình là con méo mun đang lặng yên ngủ trong lòng hắn thấy vậy cũng không khỏi dựng lông.

“Vợ à, em thật đáng yêu”

-Tốc độ của gia gia quả thật đáng khâm phục nha, mới được ba tiếng đồng hồ mà tin tức đã lan truyền rộng rãi rồi. Còn nghĩ ra được thể lệ cuộc chơi nữa chứ! Thật là tò mò đến tột cùng thiệp mời đặc biệt kia nằm ở đâu nhỉ? Haizz… ngài Tổng giám đốc mới nhậm chức à, lần này ngài phải khiêu chiến với hàng ngàn người chứ không phải là con số 112 như năm năm trước đâu nhỉ?

Hải Phong cực kì vui vẻ khi nhìn đến sắc mặt không mấy tốt đẹp của Hải Nam. Hắn “tốt bụng” nhắc nhở và đặc biệt nhấn mạnh hai từ “hàng ngàn” trong lời nói. Hắn nói hoàn toàn không sai. Hải Nghi hôm nay là người của công chúng có biết bao nhiêu thiếu gia công tử thầm thương trộm nhớ em ấy hắn không thể nào đếm xuể. Việc này phải nhờ đến cô nàng Như Băng kia.

Đương lúc không khí xung quanh Hải Nam có dấu hiệu chuyển sang độ âm thì cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy ra. Kèm theo đó là giọng nói vui vẻ vang lên.

-Thì ra ngài Kai bí ẩn chính là thiếu gia cao cao tại thượng Trần Vũ Hải Nam của chúng ta. Tôi còn đang thắc mắc là quý nhân nào đã hào phóng bao trọn cả tầng Vip của của chúng tôi.

Hoàng Tử Minh tựa lưng vào cửa, bộ dạng hứng thú nhìn gương mặt xám đen của Hải Nam, dường như vô ý mà đánh rơi cái thiệp màu đỏ trong túi quần. Hoàng Tử Minh rất đẹp trai mà cười vô hại, thản nhiên cúi xuống nhặt lên cái thiệp mời bỏ lại vào túi quần.

Hai mắt Hải Nam nheo lại nguy hiểm, hắn biết rằng tên này cố ý.

-Cậu cũng tham gia?

-Tất nhiên. Chúng tôi đều nhận được thiệp mời, với lại là đích thân Nguyễn Hà lão gia mời, tôi không có lá gan từ chối.

Hoàng Tử Minh nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bàn tay trong túi quần siết chặt thiệp mời lại, bởi vì tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn mang một hi vọng nhỏ nhoi. Mặc dù biết khả năng kia rất nhỏ. Lúc nảy hắn chỉ muốn trừng phạt tên kia một chút thôi, ai bảo tên này khiến Hải Nghi của hắn đau khổ hết năm năm cơ chứ.

-Chúng tôi?

Hải Nam mang vẻ mặt không mấy dễ nhìn, cắn răng hỏi Hoàng Tử Minh sắp sửa lâm vào trầm tư.

-Còn có tôi.

Chưa đợi Hoàng Tử Minh trả lời thì ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Đặng Vũ Khánh tự nhiên bước vào, gương mặt lạnh lùng hiếm hoi nở một nụ cười gian trá, trên tay phe phẩy một cái thiệp giống với Hoàng Tử Minh, bộ dạng xem kịch vui nhìn Hải Nam trêu tức.

………….

Biệt thự Nguyễn Hà.

Đây là lần thứ hai một sự kiện long trọng và cũng đầy tính bất ngờ đến không thể nào kịch tính hơn được diễn ra vào ngày sinh nhật của cô chủ nhỏ nhà này. Kể từ khi biết được tin tức thì cả gia tộc gà chó không yên. Cái không khí bận rộn, tất bật này khiến cho cả tòa biệt thự cứ như được sống lại, đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy. Và người cao hứng nhất ở đây không ai khác mà chính là Nguyễn Hà lão gia đầy quyền uy của chúng ta.

Nguyễn Hà Trung tâm trạng giống như bay lên chính tận mày, khóe miệng mỉm cười không khép lại được. Vừa nghĩ tới vẻ mặt nhăn nhó già nua xấu xí của cái lão già ngoan cố Trần Vũ Dương thì lão không nhịn được mà cao hứng. Ông nhất định sẽ cho lão già kia đẹp mặt. Hừ! cả nhà Trần Vũ kia dám để cháu gái ông đau khổ suốt năm năm, hại ông không được gặp cháu gái yêu quý thường xuyên. Ông mới không thèm cho cả nhà họ sắc mặt tốt.

Trong khu vườn hoa hồng đẹp như trong cổ tích, từng cơn gió mát lạnh mang theo mùi hương thơm nồng của hoa hồng lan tỏa trong không khí. Đêm đã buông xuống, tạo nên một tấm màn màu đen trải dài vô tận trên nền trời. Từng ánh sao nhấp nháy nhấp nháy chiếu ra những tia sáng mỏng manh.

Trên chiếc xích đu màu trắng đặt giữa rừng hoa, một cô gái xinh đẹp như tiên tử lặng yên ngồi trên đó. Mái tóc dài tùy ý xõa ra, làn váy dịu dàng đung đưa. Làn da trắng nõn dưới ánh trăng màu bạc càng thêm mê người.

Hải Nghi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ở nơi này yên tĩnh như vậy không biết bên ngoài đã loạn như thế nào rồi. Cô tin tưởng năng lực của gia gia cũng tin tưởng sức ảnh hưởng của mình.

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm nồng của hoa hồng. Cô thích hoa hồng, cô thích sự lạnh lùng cao ngạo của một bông hoa nữ vương xinh đẹp nhưng gai góc. Cô thích sự mạnh mẽ của nó, từ nhỏ cô sống với hoa hồng ngửi rất nhiều mùi hương khác nhau của hoa hồng, đến nổi những thứ hương thơm ấy không biết tự bao giờ đã thấm vào da thịt cô, tạo nên mùi hương đặc trưng riêng của cô giống như bất cứ người phụ nữ nào trong gia tộc.

Nghe nói mùi hương trà xanh thanh mát của Hải Nam cũng là một mùi hương đặc trưng nhà Trần Vũ. Không hiểu sao khi ở bên hắn cô lại cảm thấy an toàn và thanh thản. Có lẽ bởi vì mùi hương đặc biệt trên người hắn.

Chết tiệt! Tại sao cô lại nghĩ đến cái tên vô lương tâm kia chứ?

-Hải Nam là đồ ngốc, đáng ghét. Đồ xấu xa…

Hải Nghi bất mãn, khó chịu tuông ra một tràng những uất ức trong lòng.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, cô cảm thấy hình như mình đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Vừa rồi cô cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong ánh mắt kia hình như có một tình cảm phức tạp mãnh liệt đong đầy cảm xúc nhớ thương. Cho đến khi cô mở mắt ra thì mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh duy chỉ có gió là không ngừng thổi, mọi thứ giống như không có chuyện gì xảy ra. Hải Nghi buồn cười nghĩ rằng chính mình thật sự nhầm lẫn.

Cô đứng dậy lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi của mình. Trên người đột nhiên trượt xuống một vật gì đó. Cô nghi hoặc nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy một chiếc áo khoác da màu đen quen thuộc lẳng lặng nằm yên dưới đất. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương trà xanh nhàn nhạt, hòa lẫn với hương hoa hồng tạo nên một hương thơm đặc biệt dễ ngửi.

Khóe miệng Hải Nghi giơ lên nụ cười đắc ý. Xem ra ván cược này cô thắng chắc rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »