-Chuyện này là thế nào đây?
Hải Nghi khó hiểu nhìn Hải Nam tay xách vali bộ dáng nghiêm túc đứng trước cửa nhà mình.
Hải Nam mím môi không nói, bên cạnh Hải Phong rất tốt bụng mà thay cô giải thích.
-Thì là người nào đó cảm thấy vị hôn thê của mình rất đào hoa, tình địch cũng đã dọn đến làm hàng xóm rồi, vậy nên người nào đó rất không cảm thấy an tâm cho nên dọn qua đây ăn cơm ké, có phải hay không Leader?
Hải Phong cười vô hại huých vào tay Hải Nam, nhìn bộ dạng của tên này hắn thật sự rất muốn cười.
Chẳng qua là sớm đã có người thay anh cả Hải Phong làm điều ấy.
-Hắc hắc… ha ha… Hải Nam cậu muốn ở đây thật sao, có muốn cùng phòng với tôi không?- Hải Lâm cười rất đểu, ánh mắt hết sức quyến rũ nhìn Hải Nam.
-Biến. –Hải Nam lạnh lùng phun ra một chữ làm Hải Lâm tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Ánh mắt hồng hồng nhìn anh trai đáng thương nói.
-Hải Duy, Leader không cần em.
-Không sao, nếu sợ từ nay về sau anh ngủ với em.-Hải Duy kiên nhẫn dỗ dành đứa em trai thích khóc này.
Hải Nam khinh bỉ nhìn bộ dáng anh em bọn họ biểu diễn tình cảm, nhanh chóng bày ra bộ dáng cún con đáng yêu nhìn Bạch Kim Xuân, nói.
-Mẹ Xuân, con ở đây được không?
Bạch Kim Xuân bất đắc dĩ cười cười, nhìn đứa con trai mình thương yêu như con ruột, tận mắt nhìn hắn lớn lên, đối với Hải Nam thương yêu nói.
-Dĩ nhiên là được, ở đây có phòng riêng của con mà.
-Mẹ! –Hải Nghi làm nũng kêu lên.
-Thằng nhóc này từ nhỏ một nửa thời gian đã sống ở đây, bây giờ cũng giống như về nhà vậy thôi, không sao đâu, ba cho phép.
Nguyễn Hà Huy nhìn Hải Nam cười nói, tận lực bỏ qua cái trừng mắt của Hải Nghi.
Không do dự gì thêm ngay sau đó, Hải Nam nghiễm nhiên chiếm cứ một phòng ngay sát vách phòng cô.
Nguyễn Hà lão gia tất nhiên sao có thể để yên, nhưng với uy hϊếp đáng sợ của lão bà nhà mình chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ấm ức tìm Trần Vũ Dương tính sổ.
Đêm đến biệt thự Nguyễn Hà gia khắp nơi sáng rực ánh đèn, sừng sững giữa một đồi hoa hồng rộng lớn nó giống như lâu đài trong cổ tích mọc lên từ cánh đồng hoa. Thật không hổ danh là biệt thự có phong cảnh đẹp nhất.
Hải Nghi ngồi trên xích đu màu trắng nhìn ánh sao trên trời, trong lòng vui vẻ trộm cười. Thiên thần cuối cùng cũng trở lại bên cô, thiên thần sẽ bảo vệ cô khỏi ma cà rồng đáng sợ.
Trên vai bỗng cảm nhận được một cỗ ấm áp bao lấy, cô xoay người nhìn lại thì thấy Hải Nam không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, nhìn hắn giống như ông cụ non lạnh giọng ra lệnh.
-Trời lạnh em ra ngoài đây làm gì?
Hải Nghi bất đắc dĩ nhìn hắn, cái người này còn có bao nhiêu bộ mặt đáng yêu như vậy, cô thật sự muốn biết khi hắn đỏ mặt sẽ như thế nào, trình độ mặt dày của hắn cô đã được tận mắt chứng kiến, thật sự muốn nhìn một chút bộ dáng hắn đỏ mặt thì như thế nào?
Thấy hắn rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô, tay không khỏi đưa lên véo véo mặt hắn, xúc cảm thật sự rất tốt, càng véo càng vui, lực trên tay cũng càng ngày càng tăng.
-Này, em làm gì thế? Em không cần ghen tị vì không xinh đẹp bằng anh đâu, vì cho dù em có xấu xí thì anh cũng miễn cưỡng nuôi em mà… Á.. đau.
Khi Hải Nam vừa nói xong cũng là lúc gương mặt hắn bị người đùa bỡn không ra hình thù gì rồi. Hải Nghi vừa lòng nhìn tác phẩm của mình thành công biến hai má Hải Nam trở thành hai quả cà chua chín.
-Ha ha quả thật khi đỏ mặt anh rất đáng yêu nha, đáng tiếc bộ dạng này chỉ có em nhìn thấy, và cũng không cho phép ai nhìn thấy.
Hải Nghi cười đắc ý, hoàn toàn không biết bản thân tự lúc nào đối với hắn trở nên bá đạo như vậy. Hải Nam nhìn cô tâm tình hắn trở nên thả lỏng hơn, cô nhóc rõ ràng cũng có tình cảm với hắn tại sao không thừa nhận, có lẽ chính cô cũng không biết rõ đi.
Hải Nam vươn tay chạm đến sợi dây chuyền trên cổ cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy, ánh mắt thật sâu giống như cất chứa rất nhiều rất nhiều gánh nặng vậy.
Nhìn mi tâm hắn buộc chặt trong lòng cô không hiểu cuống quít lên, bàn tay mát lạnh xoa nhẹ giữa hai chân mày của hắn.
Hải Nam mỉm cười nắm lấy tay cô, sâu kín nói.
-Sợi dây chuyền này là vật duy nhất mẹ để lại cho anh, lúc đó mẹ nói mẹ sẽ quay về nhìn nó nằm trên cổ người con gái anh yêu.
Hải Nghi sững sờ có chút không thích ứng được nhìn hắn. Nói vậy chẳng lẽ là hôm đó…
Thấy sắc mặt Hải Nghi biến hóa, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Hải Nam thở dài gõ nhẹ đầu cô, bất đắc dĩ nói.
-Đồ ngốc, lúc anh nhìn thấy em tại đây vào đêm sinh nhật đó, anh đã nghĩ anh sẽ có được em. Nhưng thật không ngờ em chính là vị hôn thê mà ông nói, bởi vậy anh muốn dành món quà này tặng cho em. Thế nên em nhất định không được đánh mất.
“Và nếu như có một ngày em lỡ tay đánh mất thì hẳn là em không cần tình cảm của anh”
Hải Nam âm thầm nói trong lòng, hắn thật sợ một ngày cô không muốn ở bên cạnh hắn nữa, tay đang nắm lấy tay cô cũng chặt thêm vài phần.
Hải Nghi nhìn bộ dạng khẩn trương của Hải Nam, tâm không khống chế mà run rẩy, cô chủ động ôm cổ hắn, bên tai hắn thì thầm.
-Em biết rồi.
Ba chữ ngắn ngủn “Em biết rồi” nhưng lại giống như lời hứa mãi mãi, một lời hứa cam đoan tình cảm của hai người.
Hai tay mạnh mẽ ôm lấy người con gái trong lòng, không muốn mất đi cô, không muốn!
“Hải Nghi em phải nhớ lấy từ giờ phút em đón nhận tình cảm của anh thì cả đời này em phải chịu trách nhiệm với anh vì anh chỉ yêu mình em thôi không có cách nào đón nhận người con gái khác”.
“Hải Nam, em đã hứa với gia gia nhất định sẽ bảo vệ anh, bảo vệ tình cảm của anh, sẽ không làm anh bị tổn thương, sẽ không để người khác mang anh đi”.
Hai người hai suy nghĩ, cùng ngồi trên chiếc xích đu màu trắng giữa vườn hoa hồng ngát hương, trong ánh đèn màu mờ nhạt dưới từng khóm hoa, với sự chứng kiến của hàng ngàn ngôi sao sáng đón nhận tình cảm của nhau, ôm nhau thật chặt.
Giống như truyện công chúa và hoàng tử trong cổ tích sống trong tòa lâu đài lộng lẫy, đón nhận vô vàng điều xinh đẹp nhất trong cuộc sống.
Gió đêm lạnh lẽo mang theo hương hoa hồng chúc phúc cho hai người bọn họ, hoa hồng là đại diện cho tình yêu muôn thuở, mang đến cho hai người người hương thơm tinh khiết nhất.
Gió càng thổi mạnh, càng trở nên lạnh hơn, nhưng hai người đều cảm thấy ấm áp!
Nhưng mà đây chỉ là mở đầu mà thôi!
……………….
-Lão già… hắn cuối cùng cũng xuất hiện!