Lời nói của Thẩm Thanh Dứu quá hấp dẫn.
Nhưng từ nhỏ Hứa Gia Ngôn đã được dạy không phải cứ gặp chuyện khó khăn là dựa vào người khác.
Tuy Thẩm Thanh Dứu đã không còn là “người khác” nhưng trên phương diện điêu khắc, Hứa Gia Ngôn không muốn nhận trợ giúp từ anh.
Cậu bưng ly rượu nhìn Thẩm Thanh Dứu cười, thẳng thắn từ chối: “Mặc dù không muốn dựa vào anh nhưng em rất vui vì biết anh luôn đứng về phía em. Nhìn em thế này thôi, thật ra em cũng tự hào về mình lắm, em muốn tự mình tiếp tục sự nghiệp, chẳng sợ hiện tại không được, rồi sẽ có ngày thành hiện thực.”
Thẩm Thanh Dứu nhìn thấy nét tự tin trong ánh mắt cậu, dường như đã đoán trước được đáp án.
Hứa Gia Ngôn anh biết là thế, nhìn có vẻ ôn hòa song rất kiên cường, có chủ kiến, đủ khả năng quyết định cuộc đời của mình.
Anh thích Hứa Gia Ngôn như vậy nên mới bằng lòng làm chỗ dựa của cậu, trong lúc Hứa Gia Ngôn chưa cần, anh vẫn bằng lòng ủng hộ.
Như anh vừa nói đấy, anh hy vọng Hứa Gia Ngôn muốn làm gì thì làm, có thể vô tư không lo sợ bất cứ thứ gì.
Vậy nên dù là chính anh, chính bản thân Thẩm Thanh Dứu thì cũng không hạn chế tự do hay thay đổi suy nghĩ của cậu.
…
Giữa tháng một.
Phương án thiết kế khu triển lãm của Cù Đạt Tây gần hoàn thiện, vì buổi triển lãm được tổ chức sau Tết Âm Lịch nên nhóm cố gắng hoàn thành thiết kế trước để sau kỳ nghỉ tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Ý tưởng khá ổn nhưng hiện tại tàn khốc.
Cù Đạt Tây nhận một phương án, chưa thèm xem đã bảo nhóm làm thêm hai cái nữa, ý cậu ta là có tuyển chọn mới có có cái xuất sắc, chỉ đưa cho cậu ta một phương án thì cậu ta chọn kiểu gì.
Với yêu cầu của khách hàng, nếu trong phạm vi hợp lý thì phải cố gắng thỏa mãn, hơn nữa công việc của phòng thiết kế là thế, hiếm khi mới chỉ một phương án đã được thông qua.
Mọi người không sợ thiết kế, dù sao đây là công việc của bọn họ, sửa bao nhiêu lần cũng được, vậy nên năm ngoái cả nhóm sửa đi sửa lại, cho đến khi sửa xong hết theo yêu của của Cù Đạt Tây để chuẩn bị thi công thì lại bị cậu ta phủ nhận hoàn toàn, chê thiết kế của bọn họ khó coi, vì thế năm nay Trần Lộ mới bài xích như vậy.
Vốn tưởng rút được kinh nghiệm từ năm trước, khi thiết kế có thể tránh vảy ngược của Cù Đạt Tây khiến cậu ta không thể bắt bẻ, kết quả Cù Đạt Tây thay đổi phương thức, phương án đã hoàn thành nhưng không xem, một là bảo mình không có thời gian, hai là ăn vạ trong khách sạn từ chối tiếp khách.
Hứa Gia Ngôn cầm ba phương án tới, một là đứng ngoài cửa chờ, hai là chờ đến mốc meo trong sảnh lớn khách sạn.
Nhưng Hứa Gia Ngôn kiên trì, Cù Đạt Tây trốn tránh không muốn gặp thì mỗi ngày cậu chạy tới khách sạn chờ, Cù Đạt Tây không xem phương án thì cậu nhân lúc cậu ta lộ diện, đọc từng chữ cho cậu ta nghe, đến mức Cù Đạt Tây cảm thấy phiền, nhìn thấy cậu là quay đầu bỏ đi.
Cuối tuần, Hứa Gia Ngôn được nghỉ một ngày, định mời Thẩm Thanh Dứu đi xem phim nhưng công việc của anh quá bận, không thể dành ra nổi nửa ngày, anh đành hậm hực cau mày đi làm.
Vì an ủi sếp Thẩm không những không được xem phim mà còn phải tăng ca, Hứa Gia Ngôn quyết định tự tay làm một bữa cơm tình yêu cho anh. Nhưng nói thật, tay nghề của Hứa Gia Ngôn không tốt, cậu được bà nội Hứa hun đúc từ nhỏ, thành phẩm làm ra chẳng kém là bao.
May là có dì Vương chỉ điểm, Hứa Gia Ngôn nếm món ăn trong nồi, hẳn là ăn được, chắc không đến nỗi tiêu chảy đâu.
Hứa Gia Ngôn thầm nhủ trong lòng rồi cất bốn món một canh vào hộp, nhắn cho anh một tin trong nỗi thấp thỏm rồi mới bắt xe tới tòa nhà tập đoàn nhà họ Thẩm.
Lần này, tiếp tân đã nhận ra cậu, thấy cậu xách hộp cơm đi vào thì mỉm cười chào hỏi.
Hứa Gia Ngôn cười chào lại: “Bây giờ Thẩm Thanh Dứu còn bận không?”
Cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Dứu nhưng anh chưa trả lời, có lẽ vẫn đang họp, hoặc bận chuyện khác.
Tiếp tân: “Chúng tôi không biết công việc của sếp Thẩm, cụ thể thế nào phải hỏi phòng thư ký.”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi chờ anh ấy ở đây vậy, bao giờ anh ấy đọc được tin nhắn thì lên.”
Tiếp tân: “Không cần chờ đâu, anh theo tôi tới thang máy nhận diện khuôn mặt, lần trước sếp Thẩm đã dặn chỉ cần anh tới thì lên lúc nào cũng được.”
Hứa Gia Ngôn: “Cần.. cần nhận diện khuôn mặt tôi?”
Tiếp tân: “Đúng vậy, bởi vì thang máy khác không thể tới thẳng văn phòng của giám đốc, thang máy này chỉ có sếp Thẩm sử dụng, chúng tôi không thể mở, nên anh cần nhận diện khuôn mặt để tùy ý ra vào.”
Hứa Gia Ngôn thấy tiếp tân đi ra thì nói một tiếng “Cảm ơn” rồi theo cô tới thang máy làm thủ tục nhận diện.
Chỉ mất hai phút, thang máy nhận diện khuôn mặt cậu rồi mở ra.
Tiếp tân làm động tác “mời”, ý bảo cậu có thể đi lên.
Hứa Gia Ngôn lại nói “Cảm ơn” rồi câu nệ tiến vào thang máy chuyên dụng của Thẩm Thanh Dứu.
Nói là thang máy chuyên dụng, không đến nỗi được khảm vàng nhưng Hứa Gia Ngôn chưa từng đi thang máy dành riêng cho một người nên cảm thấy mới mẻ. Cậu cầm hộp đồ ăn đứng bên trong ngó trái ngó phải, chỉ chốc lát đã tới tầng ba mươi hai.
Lúc này Thẩm Thanh Dứu chưa xong việc, Trần Tiểu Thư ngồi ngay cửa văn phòng thấy cậu tiến vào thì đứng lên: “Ngài Hứa? Sao anh lại đến đây?”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt, sao mọi người trong công ty đều biết cậu họ Hứa vậy.
Hứa Gia Ngôn cầm hộp cơm: “Tôi mang cơm cho Thẩm Thanh Dứu.”
Trần Tiểu Thư: “Hiện tại sếp Thẩm đang tiếp khách ở tầng hai mươi bảy, có lẽ phải nửa tiếng nữa mới xong, nếu cần thì anh có thể vào phòng làm việc chờ một lát.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, nhìn đồng hồ: “Tôi xuống tầng sáu hâm nóng lại đồ ăn cho anh ấy, chờ anh ấy bận xong là dùng bữa được luôn.”
Trần Tiểu Thư: “Hâm nóng cơm thì có thể vào…” Còn chưa dứt lời, cô chợt nhớ hành động của Thẩm Thanh Dứu vào hôm đầu tiên Hứa Gia Ngôn tới nên lập tức dừng lại và cười bổ sung: “Thang cuốn bên tay trái, để tôi dẫn anh sang.”
Dù tới bao nhiêu lần, cậu vẫn phair thầm phàn nàn về sự vô lý của thang máy công ty Thẩm Thanh Dứu, nếu biết trước thì cậu đã đi thang máy khác lên tầng sáu rồi tìm cách lên tầng ba mươi hai. Giờ chỉ đành xuống từng tầng một, cậu định xuống tầng ba mươi mốt rồi đi thang máy nhưng nhìn xung quanh là không gian làm việc yên ắng, cậu không dám đi lung tung, chẳng may lạc đường lại làm phiền người khác.
Đi thang cuốn hơi chậm nhưng ít nhất sẽ không lạc đường, Hứa Gia Ngôn xuống đến cạnh khu nghỉ ngơi tầng hai mươi bảy thì kinh ngạc dừng chân.
Người ngồi bên trong khu nghỉ chân đúng là khách hàng cậu phụ trách dạo này – Cù Đạt Tây.
Hình như Cù Đạt Tây cũng thấy cậu, giơ tay tháo kính râm, nét mặt không kiên nhẫn, vừa mở miệng đã nói lời không dễ nghe: “Anh đúng là âm hồn không tan, tôi trốn ở đâu vẫn bị tìm thấy.”
Hứa Gia Ngôn há miệng, còn chưa kịp giải thích đã thấy cậu ta đứng lên đi về phía mình, đánh giá hộp cơm trên tay cậu: “Ngay cả tập đoàn nhà họ Thẩm mà anh cũng tiến vào được? Rốt cuộc là anh yêu công việc hay có ý với tôi thế?
Hứa Gia Ngôn lập tức lắc đầu tỏ rõ lập trường: “Tôi không có ý với cậu.”
Cù Đạt Tây bực bội lên giọng: “Vậy cả ngày anh bám theo tôi là sao? Tôi nói rồi, bao giờ có thời gian thì tôi sẽ xem phương án của các anh, anh bám theo tôi cũng vô dụng, nếu không có chuyện gì làm thì bảo nhóm các anh làm thêm mấy phương án nữa, dù sao càng nhiều phương án càng dễ chọn, biết đâu tôi duyệt được phương án nào đó.”
Hôm nay không phải thời gian làm việc, Hứa Gia Ngôn thật sự không muốn nói chuyện công việc với cậu ta. Cậu đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng gọi to, người kia gọi Cù Đạt Tây. Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc âu phục màu xám đang cau mày quát lớn: “Cù Đạt Tây, cháu làm gì thế?”
Cù Đạt Tây còn chưa kịp lên tiếng thì người kia đã hạ giọng nói với người bên cạnh: “Ngại quá sếp Thẩm, đây là cháu ngoại tôi từng đề cập với cậu – Cù Đạt Tây. Trước giờ nó hoạt động ở nước ngoài, lần này về nước, một là muốn tổ chức triển lãm nghệ thuật, hai là muốn làm quen với cậu để học hỏi nghề kinh doanh.”
Thẩm Thanh Dứu không nói gì, chỉ liếc Cù Đạt Tây rồi bước từng bước về phía cậu ta.
Cù Đạt Tây tưởng anh tới chào hỏi với mình, đang định giơ tay giới thiệu thì thấy anh dừng lại bên cạnh Hứa Gia Ngôn, không chỉ đứng cạnh mà còn nhận hộp cơm trong tay cậu? Hơn nữa còn ôm lấy eo cậu?
Cù Đạt Tây còn chưa hiểu chuyện thế nào thì đã nghe giọng Thẩm Thanh Dứu không mấy vui vẻ: “Không biết vị hôn thê của tôi chọc ngài Cù chỗ nào mới khiến cậu to tiếng với em ấy như thế.”
~Hết chương 45~