Hai người băng qua ngã tư rồi tiến vào một con phố thương mại, tuy nói là phố thương mại nhưng lượng hàng hóa không lớn.
Nơi đây không nhiều hàng quán, đa số là cửa hàng bán đồ cổ, tranh chữ hay nhạc cụ cổ điển, cửa hàng điêu khắc nhà Hứa Gia Ngôn chen chúc giữa chốn mang tính cổ xưa, bởi vì không kinh doanh nữa nên trước cửa treo tấm biển tạm dừng hoạt động.
Hứa Gia Ngôn lấy chùm chìa khóa thường mang theo ra mở cửa rồi dẫn Thẩm Thanh Dứu vào.
Cửa hàng rất nhỏ, chỉ có hai kệ trưng bày hàng cùng một chiếc bàn làm việc hình chữ nhật, tất cả dụng cụ được xếp ngay ngắn trong thùng, kệ trưng bày được phủ vải chống bụi, qua ba tháng, phía trên đã phủ một lớp bụi khá dày.
Hứa Gia Ngôn định xốc vải chống bụi lên để rửa sạch, nhưng rồi lại nghĩ mấy ngày nữa phải đi rồi, sau đó mấy tháng nữa mới về nên từ bỏ ý định lau dọn, để mặc những vật trang trí tinh xảo tiếp tục giấu mình trong bóng tối.
Thẩm Thanh Dứu nhìn ra cậu lưu luyến cửa hàng này, dù nơi đây đã phủ bụi nhưng cậu vẫn quý trọng như cũ.
Đột nhiên tiếng chuông gió vang lên.
Hứa Gia Ngôn nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy một ông lão mặc đồ ngủ kẻ caro màu xanh lam đứng ở cửa.
Ánh mắt Hứa Gia Ngôn sáng ngời, hân hoan ra đón: “Lão Mã!”
Người tới đúng là bạn của Hứa Gia Ngôn – lão Mã.
Năm nay lão Mã đã ngoài sáu mươi tuổi, gầy gò nhưng lưng vẫn thẳng, hai mắt ông rất sáng, thoạt nhìn rất có tinh thần, nhìn thấy Hứa Gia Ngôn thì cười tươi: “Nhóc con về mà không báo một tiếng?”
Hứa Gia Ngôn: “Sáng nay cháu mới về, trưa ăn cơm xong rồi ra đây.”
Lão Mã chế nhạo: “Ông còn tưởng cháu bị thế giới xa hoa trụy lạc nơi thành phố lớn che mờ mắt, không về nữa chứ.”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu vẫn về mà, chỉ là chiều chủ nhật cháu lại đi rồi.”
Lão Mã nghe cậu phải đi, tiếc nuối cảm thán: “Ông còn tưởng cháu về nhiều ngày.”
Hứa Gia Ngôn: “Không còn cách nào khác, cháu còn phải đi làm nữa ạ.”
Lão Mã không đáp lại, nhìn vào trong cửa hàng thấy Thẩm Thanh Dứu thì hỏi: “‘Vị này là?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Anh ấy là Thẩm Thanh Dứu, là….”
Hứa Gia Ngôn nhất thời không biết giới thiệu Thẩm Thanh Dứu thế nào, lão Mã đã đáp thay cậu: “Ông xã của cháu.”
Lời lão Mã nói quá dọa người, Hứa Gia Ngôn suýt chút nữa té ngã, cậu vội thanh minh: “Ông nói linh tinh gì thế?”
Lão Mã vô tội: “Ông có nói linh tinh đâu, bà nội cháu bảo cháu tới thành phố A kết hôn, đối tượng họ Thẩm, người này lại là Thẩm Thanh Dứu, không phải ông xã cháu chẳng lẽ là của ông?”
Hứa Gia Ngôn bị lời nói của lão Mã chọc cho đỏ mặt, hận không tìm được miếng khăn nhét vào miệng ông. Cậu xấu hổ liếc Thẩm Thanh Dứu, thấy anh không có biểu cảm gì lạ mới chỉ vào lão Mã giới thiệu với anh: “Tôi từng kể với anh rồi, đây là lão Mã – bạn tôi.”
Từ khi lão Mã tiến vào, Thẩm Thanh Dứu đã bước tới bên cạnh bọn họ, lúc này lễ phép gật đầu với ông rồi vươn một tay ra: “Cháu chào ông, ông Mã.”
Lão Mã không nghĩ tới anh lịch sự như thế, vươn tay bắt lấy tay anh, giống bà nội Hứa cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi mới bình luận: “Khá lắm, xứng đôi với Tiểu Ngôn Tử nhà chúng ta.”
Lão Mã sống hơn sáu mươi năm vẫn không lựa lời như thế, ông mặc kệ Thẩm Thanh Dứu là người từ thành phố A, đã tới địa bàn của bọn họ thì đều là người ở đây.
Hứa Gia Ngôn sợ lão Mã lại nói cái gì kinh hãi thế tục, nhân lúc Thẩm Thanh Dứu không chú ý thì kéo ông ra cửa dặn dò: “Ông đừng nói lung tung nhé, bọn cháu còn chưa kết hôn đâu.”
Lão Mã ngạc nhiên: “Không kết hôn? Thế cháu tới thành phố A làm gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu tìm việc chứ sao.”
Lão Mã: “Chẳng phải cháu gửi cho bà cháu giấy đăng ký kết hôn rồi à?”
Hứa Gia Ngôn: “Giấy đăng ký kết hôn giả thôi ạ.”
Lão Mã bừng tỉnh: “Nhóc con, học được lừa lọc rồi hả.”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu làm thế nào bây giờ, ông thấy chuyện hai người gặp mặt lần đầu tiên đã kết hôn bao giờ chưa?”
Lão Mã: “Sao chưa thấy, ông sống hơn sáu mươi năm, có cái gì hiếm lạ mà chưa thấy đâu.”
Hứa Gia Ngôn không nói lại ông: “Dù sao cháu và anh ấy chưa kết hôn, ông đừng nói lung tung là được.”
Lão Mã: “Tại sao không kết hôn? Cháu cảm thấy nhân phẩm người này có vấn đề à?”
Hứa Gia Ngôn: “Anh ấy rất tốt, không phải vấn đề nhân phẩm, quan hệ của hai chúng cháu còn chưa phát triển đến bước kia.”
Lão Mã bắt được trọng điểm: “Hai đứa bây có gì cần phát triển?”
Hứa Gia Ngôn lập tức ngậm miệng.
Lão Mã hỏi: “Cháu thích nó không?”
Hứa Gia Ngôn vẫn không hé răng.
Lão Mã nhìn Hứa Gia Ngôn lớn lên, nhất cử nhất động của cậu đều không qua được mắt ông, ông vỗ vai cậu: “Ông nhìn ra cháu thích nó rồi.”
Hứa Gia Ngôn không giấu giếm, nói nhỏ: “Là rung động một chút.”
Lão Mã: “Chỉ một chút?”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu không rõ lắm, có thể là nhiều chút.”
Lão Mã chưa từng thấy nhóc con ngốc nghếch như thế, thích một người mà rung động bao nhiêu cũng không biết, “Giao cho ông đi, ông giúp cháu nhìn xem.”
Hứa Gia Ngôn: “Ông nhìn cái gì ạ?”
Lão Mã không để ý đến cậu, tháo dây chuyền ngọc bích đeo lên cổ cậu, Hứa Gia Ngôn ngơ ngác: “Ông làm gì thế?”
Lão Mã: “Đừng nhúc nhích, cháu đeo hộ ông, ông đeo đau cổ.”
Một cái dây chuyền ngọc bích đau cổ cái gì? Hứa Gia Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào cửa hàng cùng ông.
Thẩm Thanh Dứu vẫn đứng bên trong chờ hai người, thấy bọn họ đi vào thì không hỏi nhiều, chỉ cùng cậu bắt chuyện với lão Mã.
Lão Mã cảm thấy trong cửa hàng không có gì đẹp, quyết định lấy tư cách chủ nhà dẫn Thẩm Thanh Dứu tham quan địa điểm du lịch duy nhất của huyện M.
Nói là điểm du lịch chứ thật ra là một ngọn núi nhỏ cao năm trăm mét so với mặt nước biển, trên núi có một ngôi chùa, người dân của mấy thị trấn xung quanh thường tới thắp nén hương.
Trong khoảng thời gian này không có mấy du khách, trong chùa ngoài ba người bọn họ thì chỉ có mấy hòa thượng sinh sống ở đây. Lão Mã làm hướng dẫn viên du lịch tận chức tận trách, giới thiệu với Thẩm Thanh Dứu về lịch sử hình thành ngôi chùa trong suốt hành trình, cho đến khi khô miệng mới bảo Thẩm Thanh Dứu đứng chờ bên cạnh một ao cá rồi kéo Hứa Gia Ngôn đi mua nước.
Chùa miếu bắt kịp thời đại, có cả máy bán nước tự động, lão Mã không biết dùng điện thoại thông minh, chỉ đành đứng bên cạnh nhìn Hứa Gia Ngôn thao tác, đến khi Hứa Gia Ngôn mua xong mới bất ngờ thốt lên: “Trả dây chuyền ngọc cho ông.”
Hứa Gia Ngôn không biết ông chơi trò gì, đang định tháo dây chuyền ra thì phát hiện nó đã không cánh mà bay.
Hứa Gia Ngôn hoảng hốt sờ cổ, nhìn ngó xung quanh, kinh ngạc nói: “Dây chuyền mất rồi ạ!”
Lão Mã ngạc nhiên: “Mất rồi?!”
Tiếng ông to gần như vang vọng cả ngôi chùa, Thẩm Thanh Dứu đứng cạnh ao tò mò nhìn sang, vừa lúc thấy Hứa Gia Ngôn nôn nóng tìm kiếm gì đó, đang định đi qua thì thấy lão Mã cầm nước đi về phía mình, hoang mang nói: “Mau tìm xem, mau tìm xem, xem có thấy mặt dây chuyền ngọc bích hình lá cây không.”
Chùa không lớn nhưng tìm trang sức như mò kim đáy bể, ba người dạo một vòng quanh chùa rồi quay lại đường lên núi, vẫn không thấy dây chuyền lão Mã đeo lên cổ Hứa Gia Ngôn.
Ba người bất lực đi về, Hứa Gia Ngôn áy náy vô cùng, vốn định xuống núi xin lỗi lão Mã nhưng ông lại chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Đến tối, Hứa Gia Ngôn vẫn suy nghĩ chuyện dây chuyền ngọc bích, nằm mơ mình bò trên mặt đất tìm kiếm, cậu mệt đến nỗi thở hồng hộc, mở mắt ra thấy mình vẫn nằm trên giường mới thở phào, đang định ngủ tiếp thì thấy Thẩm Thanh Dứu nằm bên cạnh không biết đã đi đâu. Hứa Gia Ngôn ngồi dậy gọi hai lần, không có tiếng đáp lại. Cậu vào phòng vệ sinh tìm, không có, phòng khách tầng một cũng không có. Hứa Gia Ngôn đang định lên phòng thì thấy áo khoác Thẩm Thanh Dứu mặc hôm nay treo ngoài cửa giờ không thấy đâu!?
Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?
Hứa Gia Ngôn cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Dứu nhưng đầu kia luôn báo máy bận. Cậu không biết Thẩm Thanh Dứu đi đâu, đang định gọi lần nữa thì chợt chớ tới một chuyện.
Hôm nay lúc cậu và Thẩm Thanh Dứu theo lão Mã lên núi, cậu cứ cảm thấy ông luôn kẹp giữa hai người, cố tình kéo giãn khoảng cách giữa cậu và anh. Chẳng hạn như lúc ông giới thiệu lịch sử ngôi chùa với Thẩm Thanh Dứu thì đã bảo cậu đi chỗ khác, lúc thì bảo cậu mua hương, lúc bảo cậu đổi tiền lẻ, nếu không thì là kéo cậu cùng đi mua nước. Lúc bọn họ tìm dây chuyền cũng thế, tuy ba người tách ra thì khả năng tìm thấy cao hơn nhưng ông không cho cậu và Thẩm Thanh Dứu đi cùng nhau, cứ bảo bọn họ tách ra hành động.
Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ vài giây rồi khoác áo chạy lên núi.
Gió đêm lạnh buốt, nhiệt độ âm mười tám càng khiến người ta run bần bật, hai ngày trước mới đổ tuyết, bởi vì độ ấm quá thấp nên tuyết đọng bị đẩy sang hai bên đường tạo thành đống.
Hứa Gia Ngôn vừa gọi cho Thẩm Thanh Dứu vừa chạy theo con đường nhỏ lên núi. Nhưng trong núi tín hiệu kém, Hứa Gia Ngôn không gọi được. Cậu không khỏi thở dài, đành tiếp tục đón gió chạy đi. Sắp tới lên tới đỉnh, cậu thấy ánh đèn chợt lóe xuống dưới.
Hứa Gia Ngôn thấy bóng lưng Thẩm Thanh Dứu, vội vàng gọi, anh nghe tiếng thì quay người bước xuống vài bậc thang.
Lúc này hai người một trên một dưới, chỉ cách ba bậc.
Hứa Gia Ngôn đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ngủ tới đây làm gì?”
Thẩm Thanh Dứu cụp mắt đối diện với cậu: “Giúp em tìm dây chuyền ngọc bích.”
Giúp cậu?
Hứa Gia Ngôn lâng lâng: “Có phải lão Mã nói gì với anh không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”
Hứa Gia Ngôn truy hỏi: “Ông ấy nói gì?”
Thẩm Thanh Dứu: “Ông ấy bảo dây chuyền là di vật ba mẹ để lại cho em.”
Ông ấy nói linh tinh rồi!
Gió lạnh thổi qua khiến Hứa Gia Ngôn run rẩy, thông qua ánh đèn pin, Hứa Gia Ngôn thấy bàn tay anh đông lạnh đến đỏ bừng.
Thẩm Thanh Dứu nói xong muốn đi tìm tiếp thì bị Hứa Gia Ngôn giữ lại, tay anh không chỉ đỏ mà còn lạnh buốt. Hứa Gia Ngôn nắm tay anh, cảm xúc không tên dâng trào trong lòng: “Lão Mã lừa anh đó!”
Thẩm Thanh Dứu ngẩn ngơ: “Lừa tôi?”
Hứa Gia Ngôn: “Đúng vậy, dây chuyền đó không phải của tôi, cũng không phải di vật ba mẹ để lại, đó là của lão Mã, hôm nay ông ấy mới đeo lên cổ tôi.”
Thẩm Thanh Dứu không nói gì.
Hứa Gia Ngôn còn tưởng anh đang giận lão Mã, lại không ngờ nghe anh hỏi lại: “Thật sự không phải của em?”
Hứa Gia Ngôn: “Thật mà.”
“Thế thì tốt quá.” Thẩm Thanh Dứu thở phào, bước xuống hai bậc nữa, nhìn Hứa Gia Ngôn nói: “Tôi còn tưởng dây chuyền ấy rất quan trọng với em, nếu đánh mất em sẽ đau lòng.”
Hứa Gia Ngôn im lặng một lúc lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh nữa thổi tới, đứng cạnh anh mặt đối mặt: “Vì nguyên nhân này nên anh mới bất chấp nhiệt độ thấp mà chạy lên núi?”
Thẩm Thanh Dứu: “Nếu không thì sao?”
Hai mắt Hứa Gia Ngôn ửng đỏ, đánh bạo cảm thán: “Anh ngốc ghê.”
Thẩm Thanh Dứu: “Chưa từng có ai đánh giá tôi như thế.”
Hứa Gia Ngôn: “Anh không thấy lạnh à? Dù dây chuyền là di vật ba mẹ để lại cho tôi thì cũng không đến mức khiến anh lên núi trong nhiệt độ thấp như thế.”
Thẩm Thanh Dứu: “Đến mức đó đấy.”
Anh nhìn Hứa Gia Ngôn bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không muốn nhìn em đau lòng, cũng không muốn em khổ sở vì đánh mất di vật của ba mẹ, có lẽ tôi không thể hô biến ra dây chuyền kia nhưng tôi muốn cố gắng hết sức giúp em tìm.”
Hứa Gia Ngôn nghe anh nói mà nghẹn ngào, hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Đáng không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Đáng.”
Hứa Gia Ngôn: “Anh không lạnh à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Lạnh muốn chết.”
“Lạnh muốn chết anh còn tới?” Hứa Gia Ngôn chưa dứt lời đã giang hai tay ôm lấy Thẩm Thanh Dứu. Cậu không cao bằng anh, ôm lấy anh không biết để mặt ở đâu, chỉ đành dán lên ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập, hỏi: “Bây giờ anh còn lạnh không?”
Thẩm Thanh Dứu hẳn là đang cười, giọng nói dịu dàng: “Ấm hơn một chút.”
Hứa Gia Ngôn: “Chỉ hơn một chút thôi à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”
Hứa Gia Ngôn: “Thế để em ôm chặt hơn một chút nữa.”
~Hết chương 41~