- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hôn Ước Kẹo Ngọt
- Chương 4
Hôn Ước Kẹo Ngọt
Chương 4
Đi bộ thì mất nửa tiếng nhưng lái xe thì nhanh.
Mười phút sau, Thẩm Thanh Dứu lái chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy băn khoăn, lên xe lại xin lỗi: “Xin lỗi, phiền anh lại đây một chuyến…”
Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, tôi vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Hứa Gia Ngôn nhớ lại tối hôm qua mười giờ anh mới xuống ăn cơm, hỏi: “Mỗi ngày anh đều làm việc muộn như thế à?”
Thẩm Thanh Dứu nhìn thẳng, vô lăng quay về phía khu biệt thự: “Dạo này hơi bận.”
“À.”
Bọn họ quen biết chưa lâu, không có gì tán gẫu, hơn nữa thoạt nhìn Thẩm Thanh Dứu không phải người thích nói chuyện, nếu cố tìm chủ đề có khi lại khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.
Hai tay Hứa Gia Ngôn bấu dây an toàn, lén liếc Thẩm Thanh Dứu một cái, không thể không nói, Thẩm Thanh Dứu rất đẹp, xem như đẹp nhất trong số những người Hứa Gia Ngôn từng gặp.
Thật ra lúc đầu bà nội bảo cậu liên lạc với nhà họ Thẩm, cậu từng tìm người giả dạng, dù sao hai nhà không gặp lâu như thế, tự nhiên gọi điện nhắc lại hôn ước mấy chục năm trước, dù là ai cũng có thể tắt máy ngay lập tức, thậm chí xem cậu thành kẻ lừa đảo, cho ngay vào danh sách đen. Thế nên cậu mới tìm một người thay thế, ai biết bà nội vừa nhìn đã biết là hàng giả, đồng thời bắt Hứa Gia Ngôn gọi điện thoại luôn, đừng kiếm cớ trước mặt bà.
Bà nội quen người nhà họ Thẩm, biết gen bọn họ xuất chúng, sao có khả năng sinh ra dưa vẹo táo nứt.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy người mình thuê đã xem như xuất sắc trong đám người, kết quả chỉ là dưa vẹo táo nứt trong mắt bà nội?
Lúc ấy cậu còn cảm thấy bà nội hơi quá, hiện giờ thấy Thẩm Thanh Dứu mới nhận ra bà đúng là việc nào ra việc đó.
“Tới rồi.”
Hứa Gia Ngôn còn đang nhìn anh chằm chằm, lúc lấy lại tinh thần thì Thẩm Thanh Dứu đã quay đầu đối diện với cậu.
Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng thời gian ngắn, mặt Hứa Gia Ngôn đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Tôi không nhìn lén anh!”
Thẩm Thanh Dứu: “Thế đó là gì?”
Hứa Gia Ngôn không ngờ anh sẽ hỏi lại, cuống quít vẫy tay: “Tôi thật sự không… Chỉ là tôi cảm thấy anh rất đẹp nên muốn ngắm một lát…”
Thẩm Thanh Dứu đỗ xe nhưng không vội vã xuống mà ngồi im trên ghế lái đánh giá cậu: “Trước giờ cậu đều khen thẳng người ta như thế à?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi không khen anh, tôi thật sự cảm thấy anh rất đẹp.”
Lời khen từ miệng cậu mà ra nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, hai tai cậu lại ửng đỏ.
Để phòng ngừa bản thân lại nói gì không thông qua quyết định của đại não, Hứa Gia Ngôn chủ động chuyển chủ đề: “Hôm nay tôi phỏng vấn không khả quan lắm, có lẽ phải quấy rầy anh thêm mấy ngày.”
Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, đúng lúc người nhà tôi đang bận không thể qua bên này ngay. Dù cậu tìm được công việc thì tôi vẫn hy vọng cậu cho bọn họ thời gian đến khi bọn họ tới.”
Hứa Gia Ngôn: “Không thành vấn đề, chờ bao lâu cũng được.”
…
Không biết có phải do ban ngày uống quá nhiều cà phê hay không, sau khi tạm biệt Thẩm Thanh Dứu để về phòng, Hứa Gia Ngôn vẫn chưa buồn ngủ.
Cậu lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ có nên đến công ty của Kiều Mộc Sâm không, nghĩ đến năm giờ sáng vẫn chưa có kết quả.
Từ tận đáy lòng cậu không muốn từ bỏ điêu khắc, nhưng nếu không buông tay thì cậu sẽ không tìm được công việc phù hợp tại thành phố A, do vậy dù thế nào vẫn phải chọn một cái.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy khát nước, ngồi dậy cầm bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng xuống tầng.
Lúc này trời chưa sáng, dì Vương chưa dậy, Hứa Gia Ngôn vào phòng bếp rót nước, không muốn lên phòng nên đứng trong phòng khách một lát.
Đúng như lời dì Vương, căn biệt thự này trước đây không có người ở, tuy chỗ nào cũng sạch sẽ nhưng không có hơi thở cuộc sống mà giống như nhà mẫu trưng bày của bên bất động sản.
Hứa Gia Ngôn uống một ngụm nước ấm, tham quan phòng khách một vòng, cậu không dám đi chỗ khác, chỉ loanh quanh bên sô pha, dù sao chủ nhân chưa nói gì, cậu không dám đi lung tung.
Phòng khách được thiết kế đơn giản và trang nhã, trên sô pha lót da có hai chiếc gối ôm bằng chất liệu tương tự, bên cạnh sô pha là một chiếc bàn vuông, trên bàn có chiếc đèn pha lê đắt tiền, cạnh đó là một hộp chuyển phát nhanh thì phải? Hứa Gia Ngôn chần chờ nhìn hộp một lát, xác nhận nội dung viết trên hộp.
Số 131 đường Thanh Trúc, phố Lưu Ly, huyện M…
Chẳng phải…
Chẳng phải địa chỉ của cửa hàng nhà cậu hay sao?!
Hứa Gia Ngôn xác nhận lại người gửi, đúng là từ cửa hàng nhà cậu.
Hơn nữa nhìn hộp có vẻ do chính tay cậu đóng gói?!
Hứa Gia Ngôn nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh, nhớ lại đúng là trước khi tới thành phố A cậu nhận được một đơn đặt hàng đồ trang trí, lúc ấy cửa hàng nhà cậu đã không bán được gì trong suốt nửa tháng, đang định đóng cửa thì nghe tiếng “tinh tinh” có một đơn đặt hàng.
Địa chỉ khách hàng là thành phố A, nhưng người nhận là “Dòng sông phẳng lặng”.
Dòng sông phẳng lặng?
Chẳng lẽ là trợ lý Lâm Xuyên hôm trước đón cậu tới đây?
Hứa Gia Ngôn nhìn một vòng quanh hộp chuyển phát nhanh, không dám xác định có phải Thẩm Thanh Dứu bảo Lâm Xuyên đặt hay không.
Cậu vốn định mang một bụng nghi ngờ chờ bữa sáng, lại nghe thấy tiếng mở cửa. Thẩm Thanh Dứu đi xuống từ tầng ba, tay cầm cốc cà phê, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi hôm qua đi đón cậu, hai mắt hơi thâm, mái tóc hơi rối, có mấy sợi lòa xòa trước trán.
“Ngài Thẩm? Anh.. thức cả đêm à?”
Hình như Thẩm Thanh Dứu không ngờ cậu ở phòng khách, khẽ lắc cốc cà phê, hỏi: “Còn cậu?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi cũng không ngủ.”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu. nhìn Hứa Gia Ngôn đứng cạnh ghế sô pha rồi lướt qua hộp chuyển phát nhanh trên bàn, không nói nữa.
Anh không mở miệng, Hứa Gia Ngôn đành chủ động hỏi: “Ngài Thẩm, hộp này là…
Thẩm Thanh Dứu: “Là tôi bảo Lâm Xuyên đặt.”
“Đúng là anh à?”
“Ừ.”
Hứa Gia Ngôn đầy mặt nghi hoặc, không hiểu tại sao anh lại đặt đồ trong cửa hàng, nếu nói trùng hợp thì có chết cậu cũng không tin, cậu không tin duyên phận giữa bọn họ có thể sâu sắc đến mức ấy, trùng hợp Thẩm Thanh Dứu muốn đặt đồ trang trí, trùng hợp trợ Lý Lâm tìm được cửa hàng nhà cậu.
Thẩm Thanh Dứu lắc cốc cà phê uống một ngụm, giọng điệu hờ hững như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào: “Hôm đó sau khi cậu gọi điện thoại, tôi cho người điều tra cậu.”
“Điều… Điều tra?”
“Ừ, tự nhiên có người nói tôi có hôn ước, tôi không tin tưởng lắm.”
“Thế sao anh không cúp máy luôn?”
Thẩm Thanh Dứu: “Cậu nói chuyện rất chân thành, hơn nữa nói ra tên ông nội tôi.”
Hứa Gia Ngôn: “Tên ông Thẩm chắc không phải có mình nhà tôi biết đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Dứu đáp: “Đúng là thế, nhưng ông nội tôi đã đổi tên vào hai mươi năm trước, cái tên cậu nói là tên lúc đầu, rất ít người biết.”
Khó trách, lúc ấy Hứa Gia Ngôn còn tự hỏi tại sao Thẩm Thanh Dứu không cúp máy, còn nghe hết câu chuyện cậu nói.
“Đồ trang trí này…”
“Tôi biết nhà cậu mở một cửa hàng điêu khắc nên đặt xem thử.”
Hứa Gia Ngôn hiểu ra, cười nói: “Thật ra tôi có thể tặng anh.”
Thẩm Thanh Dứu đặt cốc cà phê xuống, đi đến bên Hứa Gia Ngôn, anh trông có vẻ mỏi mệt, giọng nói hơi khàn do thức khuya: “Cảm ơn, nhưng trước khi đặt đồ chúng ta còn chưa quen biết, nếu sau này có cơ hội thì tôi sẽ nhận.”
Hứa Gia Ngôn không khách sáo với anh nữa, cậu nhớ Thẩm Thanh Dứu đặt một con gấu bằng gỗ, lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại kết hợp với gấu bông đặt trên giường, cậu đoán có phải sau khi nhìn thấy ảnh chụp thì anh mua gấu bông đội mũ, sau khi mua gấu bông lại nhân tiện đặt làm một con gấu trang trí tương tự hay không?
Thẩm Thanh Dứu mở hộp lấy gấu gỗ ra, cầm trong tay nhìn ngắm một lát rồi chuyển tầm mắt sang Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn: “Giống tôi lắm à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không khác là mấy.”
Chỗ nào không khác!?
Chẳng lẽ đội mũ cùng màu sẽ biến thành giống nhau hay sao? Hơn nữa chiếc mũ mà gấu gỗ đội không có màu.
Hứa Gia Ngôn không thể lý giải định nghĩa “giống” trong suy nghĩ của Thẩm Thanh Dứu, cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm.
Thẩm Thanh Dứu nhìn đồng hồ, hỏi: “Tại sao không ngủ?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Có lẽ do tối hôm qua tôi uống nhiều cà phê.”
Có lẽ Thẩm Thanh Dứu đã hết bận, vừa cầm gấu gỗ thưởng thức vừa hỏi Hứa Gia Ngôn: “Hôm nay cậu có phỏng vấn nữa không?”
Nhắc tới công việc, Hứa Gia Ngôn lại thở dài, cậu suy nghĩ miên man cả buổi tối, lúc này có người bằng lòng tâm sự, cậu bèn nói ra suy nghĩ của mình cùng chuyện gặp Kiều Mộc Sâm chiều hôm qua.
Thẩm Thanh Dứu lắng nghe rồi hỏi: “Vậy cậu nghĩ kĩ chưa?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Tôi không biết có nên đi hay không.”
“Vì sao?”
“Công ty của Kiều Mộc Sâm rất lớn, thông báo tuyển dụng trên web yêu cầu bằng cấp và chuyên môn cao, tôi sợ mình không đạt khiến cậu ấy mất mặt.”
Thẩm Thanh Dứu: “Bởi vì nguyên nhân này?”
“Ừm.” Thật ra khi đối mặt với hai lựa chọn, Hứa Gia Ngôn đã chuẩn bị từ bỏ điêu khắc. Đúng như lời Kiều Mộc Sâm nói, tình huống hiện tại của cậu muốn tìm một công việc phù hợp ở thành phố A là rất khó, vậy nên trước khi xuống tầng lấy nước, cậu đã quyết định tạm thời xem điêu khắc như sở thích, nếu tương lai có cơ hội thì làm lại.
Nhưng sau khi quyết định, cậu lại phải đối mặt với rắc rối khác, cậu tốt nghiệp mấy năm rồi nhưng chưa làm việc cho công ty nào nên luôn cảm thấy đồng ý làm cũng chưa chắc làm tốt được.
“Thật ra hôm qua gặp lại Kiều Mộc Sâm tôi rất hâm mộ cậu ấy, rõ ràng chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường cấp ba nhưng cậu ấy đã trở nên xuất sắc như thế, mà tôi vẫn dậm chân tại chỗ, không có một chút tiến bộ nào…”
Giọng Hứa Gia Ngôn ngày càng nhỏ, tới cuối cùng thậm chí không nghe rõ cậu nói gì.
Thẩm Thanh Dứu ngồi trên sô pha cầm gấu gỗ, gấu gỗ được làm rất sống động, đôi mắt tròn xoe, tư thế nghịch ngợm, giữa hai tai là chiếc mũ nhỏ đáng yêu anh yêu cầu thiết kế, bên cạnh là vài sợi lông lù xù.
Anh đặt gấu gỗ lên bàn, lại phát hiện trong hộp chuyển phát còn một miếng gỗ mỏng hình tròn.
Nói là gỗ chứ thật ra là một miếng nguyên liệu thô dày một centimet, đường kính năm centimet.
Nó được cắt ngang khúc gỗ, mặt cắt là vòng tròn tính tuổi.
Thẩm Thanh Dứu cầm lên hỏi Hứa Gia Ngôn: “Đây là cái gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Đây là quà tôi tặng cho khách hàng.”
“Quà?”
“Ừm, anh xem này, chỗ này có một lỗ nhỏ để luồn dây làm móc chìa khóa.”
Đúng là có một lỗ be bé, Thẩm Thanh Dứu lật qua lật lại rồi đưa lên mũi ngửi, hương gỗ nhè nhẹ: “Đây là loại gỗ gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Hồ đào.”
Thẩm Thanh Dứu: “Từ cây hồ đào?”
Hứa Gia Ngôn: “Đúng là từ cây hồ đào, nhưng không phải gỗ hồ đào nào cũng từ cây hồ đào.”
Thấy Thẩm Thanh Dứu có vẻ khó hiểu, Hứa Gia Ngôn nói tiếp: “Gỗ hồ đào không phải một loại cây mà là một nhóm phân loại, ví như gỗ liễu hay gỗ phong dương đều thuộc nhóm hồ đào, chúng có kết cấu tương tự, chỉ là khác nhau về độ cứng mềm và mức độ khó khăn khi tác động vật lý thôi.”
Đề cập đến chuyên môn, Hứa Gia Ngôn bắt đầu nói không ngừng: “Mỗi đơn tôi đều tặng một món quà như thế, mọi người chỉ biết đồ trang trí bằng gỗ chứ không hiểu kết cấu của nó, à mà vòng tuổi không phải cứ một vòng là một năm đâu, nó vẫn có chênh lệch nhất định.”
Hứa Gia Ngôn cảm thấy mình nói chưa rõ nên đi đến cạnh Thẩm Thanh Dứu, cầm lấy miếng gỗ kia: “Anh xem này, đây là vòng tuổi, chính giữa gọi là lõi, tiếp theo là lớp thượng tầng…”
Hứa Gia Ngôn nói liên tục, hai mắt tỏa sáng, chẳng còn vẻ uể oải như trước, Thẩm Thanh Dứu không ngắt lời, im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối.
Mãi đến sáu rưỡi, dì Vương thức dậy mới cắt ngang buổi giảng dạy của Hứa Gia Ngôn.
Cậu ngạc nhiên nhìn đồng hồ, từ lúc Thẩm Thanh Dứu xuống tầng đến giờ đã qua một tiếng rưỡi, hai người từ lúc đầu một đứng một ngồi đã biến thành cùng ngồi trên sô pha, Hứa Gia Ngôn còn không biết mình lấy tuyển tập tác phẩm của mình trong vali ra từ lúc nào, đang lật từng tờ cho Thẩm Thanh Dứu xem?!
Hứa Gia Ngôn hoảng hốt trợn tròn mắt, lẳng lặng chờ Thẩm Thanh Dứu lật đến trang cuối cùng, hỏi: “Sao, anh thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Dứu nâng mắt, nhận ra biểu cảm Hứa Gia Ngôn thay đổi, có lẽ lúc này Hứa Gia Ngôn mới phát hiện hai bọn họ chưa thân thiết đến mức ấy.
Thẩm Thanh Dứu gấp tuyển tập đưa cho cậu, nghiêm túc khen ngợi: “Rất giỏi.”
Hứa Gia Ngôn cảm ơn hỏi lại với vẻ ngượng ngùng: “Rất nhàm chán đúng không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không, rất mới lạ.”
Hứa Gia Ngôn cong môi cười, đang chuẩn bị lên tầng để Thẩm Thanh Dứu nghỉ ngơi thì nghe anh gọi lại: “Tôi cảm thấy cậu có thể thử một lần.”
“Gì cơ?”
“Công việc.” Thẩm Thanh Dứu đáp, “Có lẽ cậu không kém cỏi như trong suy nghĩ của mình đâu.”
Hứa Gia Ngôn sững sờ, lát sau mới thấy cảm động, thậm chí đôi mắt cay cay.
Thẩm Thanh Dứu bộc lộ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, đi đến bên cạnh hỏi: “Sao thế?”
Hứa Gia Ngôn sụt sịt, nói nhỏ: “‘Không sao hết.”
Thẩm Thanh Dứu không tin, cau mày hỏi: “Rốt cuộc làm sao?”
Hứa Gia Ngôn: “Thật sự không sao mà, chỉ cảm thấy anh thật sự rất giống thầy giáo vụ của tôi, trước đó thầy cũng cổ vũ tôi, bảo tôi không kém như trong tưởng tượng của mình.”
Nét lo lắng trên gương mặt Thẩm Thanh Dứu khi nghe thấy mấy từ “thầy giáo vụ” thì biến mất ngay lập tức.
Anh cầm cốc cà phê lên tầng, đi được hai bậc cầu thang thì quay đầu: “Thầy giáo vụ của cậu bao nhiêu tuổi?”
Hứa Gia Ngôn: “Lúc tôi đi học thì thầy hơn năm mươi tuổi rồi, có lẽ bây giờ khoảng sáu mươi.”
Thẩm Thanh Dứu thở dài: “Tôi năm nay hai tám.”
“À.”
“Nói gì thì nói chúng ta cùng một thế hệ.”
“Ừm.”
“Sau này nói chuyện đừng gọi “ngài”.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng.”
~Hết chương 4~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hôn Ước Kẹo Ngọt
- Chương 4