Chương 10.2: Nội tâm

Ban ngày mẹ Dư đã mát xa rất nhiều lần, cậu cũng đang trong quá trình tái thiết, theo lý thuyết không cần xoa bóp nữa, nhưng Dư An vẫn không ngăn lại.

Lòng bàn tay của Bùi Diệu mang theo độ ấm, đầu ngón tay có vết chai sạn, khi mát xa cọ sát vào làn da tinh tế của Omega, gây ra cảm giác ngứa ngáy nhẹ, sau đó được lòng bàn tay bao phủ, rất thoải mái.

“Khoảng thời gian tới tôi sẽ rất bận,” Bùi Diệu nói, “Hôn lễ của Thừa Nhiên sắp đến gần, phải chuẩn bị cho hôn lễ, nó sắp vào công ty, có một số việc phải dẫn nó đi làm.”

Nghe vậy, Dư An hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt sáng sủa của người đàn ông.

“Cho nên có lẽ tôi sẽ không rảnh tới thăm em mỗi ngày.” Giọng nói của Bùi Diệu mang theo chút từ tính, ở trong căn phòng an tĩnh tối tăm nghe rất êm tai.

Dư An nhìn như vậy một lúc rồi mới nói: “Vậy tin tức tố thì phải làm sao?”

Đôi mắt Bùi Diệu tối đen, giống như con mực không thể mờ đi.

“Bác sĩ nói…… Sẽ sinh ra ỷ lại,” Ánh mắt Dư An hơi lóe, tránh tầm mắt, “Vậy khi nào anh mới đến?”

“Tôi cũng đã hỏi bác sĩ, ỷ lại chỉ là tạm thời, hiện tại tuyến thể của em đang chậm rãi hồi phục, có thể giảm bớt tiếp xúc rồi từ bỏ.” Không biết Bùi Diệu dừng mát xa từ khi nào, nắm lấy tay Dư An, “Em có muốn không?”

“……”Lòng bàn tay Dư An nóng lên, cậu muốn rút tay về lại bị Alpha nắm chặt không buông.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt tỏa ra thành vòng tròn, tạo thành một vầng sáng nhu hòa làm mờ đi đường nét của hai người.

Sức lực của Dư An không địch lại Bùi Diệu, di chuyển hai cái liền từ bỏ.

Ngay khi Bùi Diệu cho rằng Dư An sẽ không mở miệng, chuẩn bị buông tay ra, thì anh nghe được hai chữ rất nhẹ ———

“Không muốn.”

Mùi đàn hương trong không khí trở nên ngào ngạt thơm ngát, ôn hòa lại không gay mũi, giống như sợi dây liên kết hai người, một loại ràng buộc vô hình.

Tuyến thể của Dư An chưa khỏi, không thể đáp lại tin tức tố, cậu tạm thời mất đi mùi hương của mình, từ đầu đến cuối, hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi đàn hương, hơi thở thuộc về một người khác chiếm hữu lấy cậu, điều này so với tin tức tố của AO giao hòa còn hoàn hảo hơn.

Bọn họ là những người bạn thơ ấu xa nhau đã nhiều năm, nhưng cũng là nửa kia hợp pháp trên tờ giấy kết hôn.

Như Bùi Diệu đã nói, dù là đi WC hay là chuyện thân mật hơn, đều là hợp pháp.

Bọn họ là người thân thiết nhất của nhau ngoại trừ ba mẹ.

Mặt Dư An nóng lên do đột nhiên có tin tức tố nồng đậm, tuyến thể nóng bừng, cảm giác ngứa ngáy chui ra hỏi làn da, cậu chịu đựng không được, duỗi tay muốn cào, nhưng chỉ có thể sờ đến vết sẹo trên tuyến thể, không khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.

Bùi Diệu cho rằng cậu không thoải mái, thu liễm lại một ít tin tức tố, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Bên trong ngứa.” Dư An nhịn không được, dùng sức ấn vào tuyến thể.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ nói đây là điều bình thường, chứng minh là đang hồi phục, còn phải làm…… “

Dư An đột nhiên im bặt, Bùi Diệu nói tiếp: “Nhiều kí©h thí©ɧ hơn?”

“……” Dư An mím môi, xoa ấn có chút hiệu quả, nhưng chẳng mấy chốc tay cậu đã nhức mỏi.

Cậu đổi tay tiếp tục ấn, lại bị Alpha kéo cánh tay ngồi dậy, được người đàn ông ôm vào trong lòng.

“Tôi nhìn xem.” Bùi Diệu muốn lấy tay Dư An ra.

“Không cần,” Dư An che càng chặt hơn, lộ ra chút khẩn trương, “Rất xấu.”

Bùi Diệu nói: “Bác sĩ nói phải kí©h thí©ɧ nhiều hơn, nghe lời mới nhanh khỏi được.”

Dư An vẫn không buông tay, che sau cổ lại, tránh né mà quay đầu đi.

Cổ của omega lộ ra trước mắt Alpha, ngón tay yếu ớt dùng sức đến trắng bệch, lộ ra vẻ quật cường.

“Để tôi nhìn xem.” Giọng Bùi Diệu thấp hơn một chút.

Dư An lắc đầu.

Bùi Diệu nói: “Tôi biết tuyến thể của em trông như thế nào, khi em ngủ tôi không chỉ nhìn qua một lần.”

“……”

“Khi em hôn mê y tá đến thay băng, nhiều lần đều là tôi giúp em cởϊ qυầи áo, tháo băng gạc.”

Hô hấp của Dư An có chút gấp gáp, đầu ngón tay run rẩy tiết lộ nỗi lòng của cậu, xấu hổ mà nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ lên.

Bùi Diệu không thúc giục, đêm dài chậm rãi, bọn họ có rất nhiều thời gian.

Qua một lúc lâu, cảm xúc của Dư An dần dần ổn định, ngón tay đặt trên vai cũng thả lỏng.

Bùi Diệu dời cánh tay Dư An đi, lúc này cậu không phản kháng nữa, cánh tay rũ xuống theo lực đạo của Alpha, tay còn lại xoắn chặt chăn.

Vết sẹo bao trùm tuyến thể bị Bùi Diệu thu vào mắt, nơi yếu ớt nhất cũng là nơi trân quý nhất đối với Alpha và Omega lại nhận hết mọi tra tấn, để lại vô số vết mổ.

Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diệu nổi lên gợn sóng, ngón tay anh vuốt ve những vết sẹo lồi lõm, mang theo sự thương tiếc.

Lông mi Dư An run rẩy kịch liệt, cậu có thể cảm nhận được Bùi Diệu đang tới gần, tin tức tố đàn hương liên kết bọn họ thật chặt.

Đột nhiên, Dư An mở mắt ra, trong đôi mắt chấn động mờ mịt nổi lên hơi nước mỏng manh, nâng cánh tay lên dùng sức bóp chặt cánh tay Bùi Diệu, lúc này cả người cậu đều đang run rẩy.

Hơi thở ấm áp phun vào phía sau cổ, mà có thứ gì đó nóng hơn cả hơi thở chạm vào tuyến thể.

Cậu nhận ra đó là môi của Alpha.